Nghe vậy, Yến Thanh khẽ nhếch khóe môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý. "Anh Hứa quá đề cao tôi rồi đấy. Nếu tôi có bản lĩnh đó thật thì đã trực tiếp cho anh 'bay màu' luôn cho rồi, cần gì phải bày vẽ nhiều chuyện thế?"
Hứa Phong trợn trừng mắt, giận dữ gằn giọng. "Tao mà có mệnh hệ gì! Thì chúng mày đứa nào cũng đừng hòng thoát đâu!"
Cao Lăng nghe vậy liền cười khẩy, giọng đầy châm biếm. "Còn dọa được ai nữa? Bản thân thì nằm bẹp dí ở đây rồi, mà cứ tưởng ai cũng nằm gọn trong lòng bàn tay mày chắc?"
"Lúc Thẩm Duyệt qua đời, mày có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Tao nói cho mày biết, đây chính là quả báo nhãn tiền của mày! Ngày mai mà mày c.h.ế.t thật thì đúng là ông trời có mắt đấy!"
Hứa Phong tức đến nỗi mặt đỏ bừng, tía tai, hơi thở cũng trở nên dồn dập, khó nhọc. Đúng lúc này, bụng hắn lại bắt đầu quặn đau dữ dội, cơn đau lan ra khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn phải lăn lộn quằn quại trên giường.
Nhìn Hứa Phong đau đớn quằn quại, Yến Thanh khẽ cười, giọng thản nhiên: "Quả nhiên, d.a.o có cứa vào da thịt mình thì mới biết đau." Cô tiện tay đặt bó hoa cúc trên tay xuống sàn nhà, ngay cạnh giường hắn. "Yên tâm đi, anh chưa c.h.ế.t được đâu, mạng lớn lắm đấy." cô nói, giọng điệu hờ hững.
Đôi khi, đối với loại người như hắn, sống còn khổ sở hơn cả chết.
Thấy Cao Lăng và Yến Thanh đã đặt hoa xuống, Trương Tiêu đứng cạnh cũng vội làm theo. "Anh Hứa à, anh cứ tĩnh dưỡng cho tốt nhé. Đứa bé này mất rồi thì sau này lại có đứa khác thôi, quan trọng nhất vẫn là phải giữ gìn sức khỏe. Dù sao thì, vụ án vẫn còn đang chờ anh ở phiên phúc thẩm, đúng không?"
Trương Tiêu bình thường nói năng nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu, vậy mà những lời này lại như những nhát d.a.o găm, cứa thẳng vào tim gan Hứa Phong.
Cao Lăng đứng bên cạnh, thiếu chút nữa là không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kể từ sau khi Thẩm Duyệt qua đời, không khí trong phòng ký túc xá vẫn luôn nặng nề, u ám. Trường cũng không xếp thêm bạn cùng phòng mới, đồ đạc của Thẩm Duyệt vẫn được giữ nguyên như một đài tưởng niệm thầm lặng trong phòng. Giờ gặp được Hứa Phong, cục tức nghẹn ứ bấy lâu nay trong lòng họ mới có chỗ để trút xả.
Ngay lập tức, một cô y tá bên ngoài xông vào, vội vã đuổi cả ba người ra khỏi phòng bệnh. Vừa đuổi, cô vừa làu bàu, giọng không mấy hài lòng: "Tâm trạng bệnh nhân vốn đã không ổn định rồi, phòng bệnh cần yên tĩnh, mấy cô làm loạn cái gì vậy hả!"
"Ra ngoài mau, ra ngoài mau!"
Cô y tá vừa mới đuổi ba người ra khỏi phòng bệnh xong, vừa bước ra tới cửa, vẻ mặt cau có trong phòng đã tan biến. Cô ấy khẽ hạ giọng nói: "Mấy cô bé này, muốn trút giận thay bạn thì cũng phải biết lựa lúc chứ. Mẹ cậu ta vừa mới rời đi, lỡ mà bà ấy quay lại thì chẳng phải rước thêm phiền phức vào người à?"
Ai mà chẳng lướt mạng xã hội suốt ngày? Người nằm trong phòng bệnh này là ai thì trong lòng họ đều biết tỏng cả rồi, chẳng cần nói cũng hiểu.
Lúc này, trong phòng bệnh, Hứa Phong tức tối vơ lấy mấy bó hoa cúc trên sàn, ném thẳng vào tường, rồi điên cuồng giẫm đạp lên chúng đến nát bét.
Miệng hắn không ngừng chửi rủa, gào thét: "Thẩm Duyệt! Thẩm Duyệt! Sao lại là Thẩm Duyệt nữa chứ!"
"Tao gặp phải mày đúng là xui xẻo tám đời! Chết rồi mà cũng không để yên cho tao, nhất quyết phải kéo tao xuống địa ngục cùng mày cho bằng được hả!"
"Ngon thì tới đây mà tính sổ! Ai sợ ai chứ! Cứ để xem tao c.h.ế.t rồi thì tìm mày mà tính nợ cũ thế nào!"
Tiếng chửi bới điên loạn của hắn vang vọng khắp phòng bệnh. Những người bên ngoài nghe thấy đều dừng bước, tò mò nghển cổ ngó vào. Nghe nói người nằm trong phòng này là đàn ông, ai đi qua cũng tò mò muốn nghía thử xem rốt cuộc hắn ta ra sao, nhưng cửa phòng đóng kín mít, chẳng thấy được gì cả.
Yến Thanh tủm tỉm cười, khẽ lắc đầu: "Bắt đầu nói nhảm rồi đấy. Chắc dăm bữa nửa tháng nữa lại phải chuyển sang khoa tâm thần cũng nên."
Chỉ một câu nói bâng quơ tưởng chừng như vô ý của Yến Thanh, vậy mà Cao Lăng lại nghe rất rõ, như kim châm vào tai. Trên đường về, Cao Lăng kéo tay Yến Thanh lại, khẽ hỏi, giọng đầy nghi hoặc: "Thanh Thanh này, chuyện của Hứa Phong có thật là do cậu 'nhúng tay' vào không thế?"
Trước kia, cô ấy chỉ nghĩ Yến Thanh biết xem bói, miệng lưỡi lại linh nghiệm, không chừng đã được "khai quang" thật rồi cũng nên. Vậy mà lần này Thẩm Duyệt xảy ra chuyện, Hứa Phong ngay lập tức gặp phải chuyện quái gở thế này, thật sự quá đỗi trùng hợp. Bảo không phải là quả báo thì chẳng ai tin nổi đâu.
Nhìn quanh một lượt, trong số những người quen biết, có lẽ cũng chỉ có Yến Thanh là trông có vẻ có bản lĩnh này nhất.