Yến Thanh cười: "Được thôi."
Sau khi lên sân khấu, Tô Triệt luôn đứng cách Yến Thanh gần nửa mét khiến người dưới khán đài nhìn mà nhíu mày.
"Tô Triệt kia, em đứng gần đàn em một chút đi, chừa khoảng trống lớn ở giữa như vậy cho ai thế?" Giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ đau đầu nói, giọng lộ rõ vẻ bất lực.
Tô Triệt lúc này mới miễn cưỡng bước thêm vài bước về phía Yến Thanh. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, tay anh ta che micro, hạ giọng nói: "Cô tránh xa tôi ra một chút, đừng có dựa sát vào tôi."
Yến Thanh cảm thấy thật buồn cười: "Tô Triệt, anh là phân à? Cứ nghĩ ai cũng là ruồi mà bu vào sao?"
Tô Triệt hơi sững người, vẫn chưa hiểu cô nói gì, thì Yến Thanh đã bước xuống sân khấu. Anh ta vội vàng đi theo: "Cô vừa nói gì vậy?"
Anh ta vừa xuống khỏi sân khấu thì Hà Nhu mặc váy liền màu hồng, cầm theo ly trà trái cây chạy tới, chặn đường Tô Triệt đang đuổi theo Yến Thanh, đưa ly nước đến trước mặt anh ta: "Anh Tô, anh chắc khát rồi phải không, uống chút nước đi ạ."
Nhận thấy ánh mắt đề phòng tột độ của Hà Nhu, Yến Thanh chỉ cười mà không nói gì thêm.
Cao Lăng đi bên cạnh Yến Thanh bật cười thành tiếng: " Đúng là phân còn gì nữa, tưởng ai cũng là ruồi bu vào sao chứ."
"Cô gái kia tớ cũng gặp mấy lần rồi, cứ lẽo đẽo theo Tô Triệt không rời. Nghe nói học cùng khóa với bọn mình, hình như khoa Văn, tên là Hà Nhu."
"Nghe đồn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tô Triệt?"
"Nhiều người nói Tô Triệt có một cô bạn thanh mai trúc mã mà anh ta yêu thầm từ lâu, chắc là cô ấy rồi."
"Tiếc thật, Tô Triệt này đúng là phí hoài vẻ ngoài đẹp đẽ, người thì chán phèo, mắt nhìn người cũng chẳng ra sao."
Cao Lăng vừa nói vừa ngoảnh đầu lại, đúng lúc bắt gặp Hà Nhu đang cầm ly trà hoa quả đưa ống hút tới tận miệng Tô Triệt, mặt cười tươi như hoa.
Yến Thanh nghe Cao Lăng nói, nghĩ đến người "thanh mai trúc mã" mà Cao Lăng nhắc tới — người mà Tô Triệt vẫn thầm thương trộm nhớ bao năm qua — hẳn là Yến Thù.
Yến Thanh nói: "Chưa chắc đã là cô ấy."
Nghe vậy, Cao Lăng ngẩn ra: "Đút cho uống thân mật thế kia rồi, còn có thể là ai khác?"
Nhìn xem hai người họ đứng sát rạt, tiến thêm chút nữa là hôn nhau được rồi, thế mà còn không phải thanh mai trúc mã trong lòng Tô Triệt sao?
Cao Lăng thấy khó hiểu nhưng nghĩ lại lời này là Yến Thanh nói, lẽ nào lại sai? Cô ấy lại nhớ đến những lời đồn thổi về Tô Triệt trong trường: nào là đẹp trai, chung tình, mấy năm vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô bạn thanh mai trúc mã, sắp được tôn sùng thành nam thần trong mắt bao nhiêu bạn học rồi.
Yến Thanh chỉ cười không nói.
Cao Lăng khẽ ho một tiếng: "Vậy thì làm thanh mai trúc mã của anh ta cũng thật là thảm."
Lúc này, ở phía bên kia, thấy Yến Thanh đã đi xa, Hà Nhu mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này, cô ta sợ nhất là chạm mặt Yến Thanh.
Khó khăn lắm mới thi đậu vào Vân Đại, nếu để người khác biết nhà cô ta trước kia từng làm người giúp việc trông nhà cho Yến Thanh, mà ngày xưa gia đình cô ta vốn là người hầu cho nhà họ Yến, chẳng phải sẽ bị người trong trường cười vào mặt sao.
Hà Nhu cắn môi dưới, quyết tâm phải giấu kỹ chuyện này nhưng nhìn dáng vẻ của Yến Thanh ban nấy, lòng cô ta cứ nơm nớp bất an.
Tô Triệt chẳng phải nói không còn liên lạc với Yến Thanh nữa mà, sao giờ lại đi cùng nhau rồi.
Cô ta không quên nhà họ Tô và nhà họ Yến vẫn còn hôn ước, dù không phải Yến Thù thì cũng sẽ là Yến Thanh, cô ta vĩnh viễn không thể trở thành bạn gái của Tô Triệt.
Hà Nhu đưa tay kéo tay áo Tô Triệt, không nhịn được hỏi: "Anh Tô, sao Yến Thanh lại ở đây? Không phải chị Đào dẫn chương trình cùng anh sao?"
Cái cô Đào Ứng Thái kia quan hệ với Tô Triệt rất tốt, hai người còn là bạn dẫn mấy năm liền, trong trường thường có tin đồn họ có quan hệ đặc biệt, cô ta vẫn luôn không thích.
Nhưng nếu so với Yến Thanh, thà là Đào Ứng Thái còn hơn, ít nhất gia cảnh Đào Ứng Thái không tốt, nhà họ Tô nhất định sẽ không đồng ý.