"Thật mà! Là cô ta đánh tôi trước, tôi không hề đụng chạm gì đến cô ta hết!"
Hà Nhu tỏ ra vô cùng lo lắng, chỉ sợ mình bị vạ lây vào cái c.h.ế.t của Đào Ứng Thái, rồi lại bị người ta đồn thổi lung tung, làm ảnh hưởng đến danh tiếng.
Huống hồ, Đào Ứng Thái cao hơn cô ta hẳn một cái đầu, cho dù cô ta có muốn đánh nhau thật thì cũng không có cửa thắng.
Nghe Hà Nhu giải thích xong, sắc mặt Tiểu Trương hơi lạnh đi một chút: "Tô Triệt là ai? Có quan hệ thế nào với Đào Ứng Thái?"
Hà Nhu lắp ba lắp bắp: " Tôi... tôi chỉ biết họ là bạn bè cùng khoa, cũng hay đi cùng nhau... Hình như... hình như Đào Ứng Thái thích Tô Triệt..."
Ở một diễn biến khác, Tô Triệt và Yến Thanh vừa lấy lời khai xong.
Đứng kế bên, Yến Tu Văn tháo áo khoác, dịu dàng choàng lên bờ vai gầy của Yến Thanh. Nhìn bờ vai nhỏ bé của cô cháu gái, anh khẽ nói bằng giọng trầm ấm: "Về nhà nhớ bảo người làm hầm canh tẩm bổ cho cháu."
Yến Thanh nghe vậy, nhớ ra trước đây cũng từng có cuộc nói chuyện tương tự, liền nhanh nhảu đáp: "Hay là chú út nên tự tẩm bổ trước thì hơn ạ."
Đỗ Phong Thanh đứng bên cạnh vừa lấy lại áo khoác từ chỗ ngồi dưới khán đài, vốn định choàng cho Yến Thanh nhưng Yến Tu Văn đã ra tay trước một bước. Nghe Yến Tu Văn nói vậy, anh cười cười đáp: "Yến Thanh của chúng ta vừa cao ráo, thông minh, lại xinh đẹp như vậy, cần gì phải tẩm bổ nữa chứ?"
Rồi anh liếc nhìn Yến Tu Văn, nói tiếp: "Ngược lại, cảnh sát Yến đây đến giờ vẫn chưa có bạn gái... xem ra đúng là nên 'tẩm bổ' thật rồi đấy."
Những người xung quanh hiểu được ý tứ trong câu nói liền tỏ ra ngạc nhiên nhìn Yến Tu Văn, còn người không hiểu thì ngơ ngác chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện.
Cao Lăng đứng gần đó thầm giơ ngón tay cái tán thưởng Đỗ Phong Thanh. Đúng là kẻ tung người hứng, quá hợp rơ rồi còn gì.
Yến Tu Văn mím chặt đôi môi mỏng. Khi nhìn sang Đỗ Phong Thanh, sự dịu dàng lúc nãy dành cho Yến Thanh trong mắt anh đã không còn dấu vết: "Luật sư Đỗ đây có vẻ kinh nghiệm đầy mình trong lĩnh vực này nhỉ, hay là mở lớp dạy đi, tôi nghĩ tiền kiếm được chắc cũng không ít hơn việc mở văn phòng luật sư đâu."
Đôi mắt Đỗ Phong Thanh cong lên đầy ý cười, nốt ruồi lệ duyên dáng dưới khóe mắt càng thêm rõ nét: "E là không được rồi. Tôi chỉ sợ mấy người 'giấu bệnh sợ thuốc' như cảnh sát Yến đây lại đăng ký tham gia, đến lúc chữa không khỏi lại làm ảnh hưởng đến danh tiếng vàng của tôi mất." Nghe Yến Tu Văn và Đỗ Phong Thanh cứ người một câu cà khịa, nhưng lại ăn ý đến bất ngờ, Yến Thanh đã quen đến mức chẳng còn lạ lẫm gì nữa.
Ngược lại, Cao Lăng đứng bên cạnh thì kinh ngạc trợn tròn mắt. Nhìn cái kiểu này, ít nhất cũng phải quen biết nhau vài năm rồi chứ, sao lần trước ở đồn cảnh sát, hai người lại tỏ ra không quen biết gì nhau như vậy.
Cô ấy không nhịn được hỏi Yến Thanh: "Hai người này thân nhau lắm à?"
Yến Thanh nhìn theo ánh mắt của Cao Lăng. Lúc này, ánh mắt hai người kia đang chạm nhau, mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc, nhưng lại ẩn chứa một sự thân thiết đến bất ngờ.
"Chắc là thân lắm."
Cao Lăng như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Tớ cũng thấy vậy, trông có vẻ thân thiết thật."
Yến Tu Văn và Đỗ Phong Thanh nghe thấy vậy liền liếc nhìn nhau, một người mặt lạnh tanh, một người cười mà như có d.a.o găm giấu trong lòng.
Hai ngày tiếp theo, cảnh sát liên tục điều tra trong trường những thông tin liên quan đến Đào Ứng Thái.
Vì lễ kỷ niệm được livestream toàn bộ quá trình, vụ án mạng lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mọi kênh mạng xã hội. Những lời đồn về Vân Đại ngày càng lan rộng và dữ dội hơn, đồng thời, những thông tin liên quan đến Đào Ứng Thái cũng trở thành chủ đề tranh cãi gay gắt.
Cao Lăng vốn là trùm hóng drama, có tin gì mới cũng luôn là người đầu tiên kể cho bạn cùng phòng.
Lúc này, ký túc xá đã tắt đèn, giọng Cao Lăng vang lên đều đều.