“Xem phong thủy thì có gì nguy hiểm đâu chứ.” Yến Tu Văn thong thả ngồi xuống chiếc sofa êm ái, giọng điệu bình thản đến lạ.
Nhìn cảnh tượng ấm áp của ba mẹ con trước mắt, Yến Tu Văn bỗng dưng nhớ đến một bóng hình khác mà có lẽ hai mẹ con này đã quên bẵng mất rồi.
Người giúp việc đứng cạnh đó liền vội vàng bưng tách trà nóng hổi lên.
Bà Yến nghe Yến Tu Văn nói vậy, hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Vậy những vết thương chi chít trên người cậu không phải là do lúc đi phá án mà có sao?”
Hồi đó còn mạnh miệng nói là chỉ đi hỗ trợ tìm người, vậy mà chẳng hiểu tìm kiểu gì, cuối cùng lại chỉ còn nửa cái mạng được người ta khiêng vào bệnh viện. Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ròng rã nửa tháng trời mới được chuyển sang phòng thường, làm cả nhà già trẻ một phen hú vía, lo sốt vó.
Yến Thù cũng gật đầu lia lịa phụ họa: “ Đúng rồi đó, da dẻ chị mềm mại như vậy, không thể để bị thương được đâu.”
Yến Tu Văn lại liếc nhìn Yến Thanh, thấy cô chỉ im lặng, ung dung tự tại, ánh mắt lấp lánh như đang xem một vở kịch vui nhộn.
Anh ta nhấp một ngụm trà, cảm thấy cổ họng dịu đi đôi chút rồi mới trầm giọng hỏi: “Không biết con bé có nên tìm một trường thích hợp để đi học lại không nhỉ?”
Yến Thanh: "?" (Chấm hỏi to đùng hiện trong đầu cô). Đang yên đang lành, tự dưng lôi chuyện này ra làm gì chứ? Thôi đừng mà, cô không thể nào ngồi yên trong lớp học được đâu. Yến Tu Văn đây, rõ ràng là đang cố tình trêu tức cô mà.
Bà Yến lại không hề có ý kiến gì trước lời đề nghị của Yến Tu Văn. Bà kéo Yến Thanh ngồi xuống cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay con gái, dịu dàng khuyên nhủ: “Thanh Nhi, con cũng bằng tuổi Thù Nhi rồi, vậy nên cũng nên trở lại trường học thôi. Mẹ nghĩ thế này, con cứ học cùng trường với Thù Nhi luôn, hai chị em có thể bầu bạn cùng nhau.”
Bà vừa dứt lời, Yến Thanh liền thấy ánh mắt của Yến Thù gần như sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào cô, chất chứa đầy mong đợi khiến người ta không thể nào làm ngơ được.
Yến Thanh khẽ ho một tiếng, cố gắng tìm lời từ chối khéo léo: “Thôi ạ, trường cũ của con không ở đây, việc chuyển trường về đây e là sẽ rất phiền phức...”
Yến Tu Văn đứng bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như vô hình: “ Tôi đã cho người điều tra rồi, trường cũ của cô vì không thể liên lạc được với phụ huynh nên đã chủ động làm thủ tục bảo lưu cho cô rồi. Việc chuyển hồ sơ học tập về đây không có gì khó khăn cả, chậm nhất là ngày mai sẽ xong thôi.”
Lúc này bà Yến mới thở phào, cảm thấy có Yến Tu Văn đứng ra lo liệu mấy chuyện này quả là quá tốt.
Ông Yến (chồng bà), bình thường vốn bận tối mắt tối mũi với công việc, quanh năm vắng nhà, làm gì có thời gian mà quan tâm đến chuyện học hành của con cái chứ.
Bà Yến lập tức tươi cười rạng rỡ, trong lòng cũng không còn chút bận tâm nào về chuyện Yến Tu Văn đưa Yến Thanh đi phá án nguy hiểm nữa: “Vậy chuyện này đành phải nhờ cậu lo liệu giúp rồi.”
Yến Tu Văn: "Vâng ạ."
Đáp lời xong, anh ta lại đưa mắt liếc nhìn Yến Thanh. Cô gái nhỏ đang nhìn anh ta chằm chằm, đuôi mắt cong cong đầy ẩn ý nhưng ý cười chẳng hề chạm đến đáy mắt, cứ như đang cất giấu một lưỡi d.a.o găm vậy.
Khóe môi anh ta hiếm hoi nở một nụ cười thật tâm: “Nhanh nhất thì ngày kia, hai chị em Thanh Nhi và Thù Nhi có thể cùng nhau đến trường rồi đấy.”
Yến Thanh: "... Chính thức xác nhận! Yến Tu Văn đây đích thị là cố tình trêu chọc cô mà. Nhìn khuôn mặt của ông chú, lần đầu tiên trong đời cô chợt nảy ra một ý nghĩ cực kỳ xấu xa. Sao ông trời không giáng ngay một tia sét xuống đầu Yến Tu Văn đi cho rồi cơ chứ!"
Bà Yến lập tức vui mừng ra mặt, Yến Thù thì lại càng hớn hở hơn nữa.
Yến Thù cong cong khóe mắt, khi cười hai má lúm đồng tiền xinh xắn hiện rõ, trông cô bé vừa ngọt ngào vừa vô cùng ngoan ngoãn: “Ôi tuyệt quá! Sau này ngày nào em cũng có chị đi học cùng rồi!”
Yến Thanh: "..." Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của cả nhà, cô không đành lòng từ chối. Dù sao thì cô đang dùng thân thể của nguyên chủ, mà còn làm người nhà của cô ấy thất vọng thì thật sự không ổn chút nào.
Đúng lúc này, bà Yến đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, liền hỏi Yến Thanh: “À phải rồi, Thanh Nhi, thành tích học tập của con trước đây thế nào?”
Yến Thanh thoáng ngẩn người. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan tâm đến điểm số của mình, thế nào ư? Cô thật sự hoàn toàn không biết. Dù sao thì cô cũng có mấy khi đến lớp đâu cơ chứ. Do dự một lát, cô khẽ mấp máy môi, đáp: “Chắc là... không được tốt lắm ạ.”