Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát, bố mẹ Đào đã hoàn tất thủ tục nhận lại t.h.i t.h.ể Đào Ứng Thái trong sự vội vã.
Em trai nhà họ Đào, Đào Ứng Hoành, thấy bố mẹ đang chật vật đẩy một chiếc xe đẩy bằng gỗ thuê được, vác t.h.i t.h.ể chị gái lên trên thì nhíu mày chặt lại. Cậu ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn t.h.i t.h.ể đang nằm trên xe, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Bố mẹ mang chị ta đến đây làm gì, không sợ mang xui xẻo về nhà sao."
Bố Đào gằn giọng: "Thằng ranh con như mày thì biết cái gì. Mang chị mày qua trường, cho bọn họ thấy mặt."
Đào Ứng Hoành vẫn nhíu mày chặt lại: "Hay là cứ thiêu trước đi, mang theo thế này ghê rợn lắm."
Mẹ Đào bên cạnh cười xòa nói: "Mẹ biết con thương chị không nỡ lòng, nhưng con thử nghĩ mà xem, mình mang chị con qua đó mới dễ ép họ móc tiền ra chứ. Đợi lấy được tiền về, chẳng phải nhà mình sẽ có tiền mua nhà to, xe đẹp sao?”
Nghe mẹ Đào nói vậy, sắc mặt Đào Ứng Hoành lúc này mới giãn ra. Đúng thật, đòi được tiền sớm thì có thể về nhà sớm, có nhà to, có xe xịn, lúc đó tiền sẽ đổ về túi riêng của mình.
Lúc nãy còn giả vờ chẳng muốn làm gì, giờ thì cậu ta liền sốt sắng nhận lấy chiếc xe đẩy từ tay bố Đào: "Bố, để con đẩy cho, bố nghỉ ngơi đi ạ."
Mặt cậu ta cười tít mắt, tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Sắc mặt bố Đào lúc này mới rạng rỡ hẳn lên: "Thế mới đúng chứ, người một nhà phải đoàn kết, cùng chung một mục tiêu thì mới có thể sống tốt được."
Đào Ứng Hoành gật đầu lia lịa đồng tình. Nếu là bình thường, với cái tính cách nổi loạn ngang bướng của mình, chắc chắn cậu ta đã bật lại vài câu, cãi cọ vài lời rồi, nhưng giờ thì cái gì cũng răm rắp nghe theo.
Bà Đào nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng đứa con trai duy nhất cũng đã biết nghe lời, biết chuyện rồi. Chỉ cần đòi lại được khoản tiền đền bù, cái c.h.ế.t của con gái bà sẽ không hề vô ích.
Cả gia đình ba người đẩy chiếc xe có t.h.i t.h.ể Đào Ứng Thái được phủ vải trắng đi về phía Đại học Vân Hải. Vốn định gọi taxi nhưng tài xế nào cũng nhất quyết không chịu chở, sợ dính vận đen, thành ra ba người phải lê bước ròng rã suốt cả buổi sáng mới tới được cổng trường.
Ông Đào lấy ra tấm biểu ngữ đã chuẩn bị sẵn, giương thẳng ra, cùng Đào Ứng Hoành mỗi người giữ một đầu.
Trên tấm biểu ngữ màu trắng, dòng chữ đen ghi rõ: [Trường học vô lương tâm, hãy trả lại mạng sống cho con gái tôi!]
Bà Đào với cánh tay bó bột treo trên cổ, ngồi bệt xuống đất, kéo hé tấm vải trắng, để lộ khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào của Đào Ứng Thái, rồi bật ra những tiếng gào khóc thảm thiết, xé lòng.
Thấy cảnh tượng này, phóng viên và các streamer, người nổi tiếng trên mạng lập tức bu lấy, thi nhau quay phim và livestream, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn.
Trước cổng trường, đám đông ồn ào, chen chúc đến mức sinh viên muốn vào trường cũng gặp khó khăn.
Lúc này, trong nhà ăn, không ít sinh viên đang xem livestream, người thì mặt mày nghiêm trọng, người thì chửi bới om sòm. Cho dù sự việc cuối cùng ngã ngũ ra sao, vết nhơ mà Đại học Vân Hải phải gánh chịu lần này, liệu sau này có thể tẩy rửa sạch sẽ được hay không, vẫn còn là một ẩn số lớn.
Dù ngày thường mọi người vẫn hay than vãn, chê bai trường mình đủ điều, nhưng một khi người ngoài bôi nhọ danh tiếng ngôi trường thân yêu, thì chẳng ai có thể vui vẻ nổi.
Lúc Cao Lăng đang lấy cơm, thấy phía trước có người xem livestream, cô ấy cũng ghé lại xem, kết quả là đập vào mắt cái cảnh tượng gai mắt này, liền không nhịn được mà chửi đổng: "Mấy tên streamer vô đạo đức này, chỉ biết bám víu scandal để kiếm view, kiếm tiền! Làm ăn thất đức thế này không sợ rước họa vào thân, tổn thọ à?"
Mấy bạn học xung quanh nghe thấy lời cô ấy nói cũng hùa theo: " Đúng đó! Đám truyền thông này đúng là chẳng có tí giới hạn đạo đức nào! Sự thật còn chưa ngã ngũ mà đã vin vào chút manh mối nhỏ nhặt để bôi nhọ danh tiếng nhà trường!"
"Phải báo cảnh sát bắt hết bọn chúng đi!"
"Thế này đủ cấu thành tội gây rối trật tự công cộng rồi!"
Trương Tiêu thấy vậy cũng lấy điện thoại ra mở livestream xem. Có ba bốn kênh đang live, kênh ít người xem nhất cũng bảy tám chục ngàn người, bình luận toàn là chửi rủa Đại học Vân Hải.
Bình luận 1: [Vân Đại đúng là một trường học vô lương tâm, hại c.h.ế.t con gái người ta mà bao lâu nay vẫn im hơi lặng tiếng, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm!]
Bình luận 2: [Cứ tưởng là đại học danh tiếng lắm, hóa ra còn chẳng bằng cái trường làng bên cạnh.]