Trong phút chốc, không ai dám nói thêm lời nào nữa.
Yến Thanh trong bộ đồng phục học sinh, khẽ thở dài, uể oải bước vào lớp theo sau giáo viên chủ nhiệm.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm giới thiệu, cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, ngoài Yến Thù ra thì không một ai cất tiếng hoan nghênh hay vỗ tay chào mừng.
Thế nhưng vì Yến Thù đã vỗ tay, những người khác cũng rải rác vỗ tay chiếu lệ theo.
Mọi người không biết học sinh mới này và Yến Thù có quan hệ gì mà khiến Yến Thù lại quan tâm đến vậy, tốt nhất là không nên đắc tội. Thi Lộ Lộ khẽ hừ lạnh một tiếng, nét mặt đầy khinh miệt. Chỉ là kẻ dựa vào việc gia đình quyên tặng tòa nhà để chen chân vào thôi, đúng là thứ hám danh, mặt dày không biết ngượng.
Yến Thanh vốn có khả năng cảm nhận rõ ràng thiện ý hay ác ý mà người khác dành cho mình.
Nhưng đối với cô, những điều đó chẳng thấm vào đâu.
Lúc này, Yến Thù vui hơn bất cứ ai, tinh thần bảo vệ chị gái càng dâng cao ngùn ngụt. Ở đây chính là lãnh địa của Yến Thù, đừng hòng kẻ nào dám bắt nạt chị gái cô ấy. ....
Buổi trưa, hai người cùng nhau đến nhà ăn. Yến Thù vừa lấy cơm vừa rót nước, chỉ thiếu điều đút cơm tận miệng cho Yến Thanh nữa thôi.
Yến Thanh muốn tự mình làm giữa chừng nhưng Yến Thù không cho, mọi thứ đều được cô nàng sắp đặt đâu vào đấy một cách chu đáo.
Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác mình không phải đến trường để đi học, mà là đến để làm một vị thái thượng hoàng.
Hách Mẫn, cô bạn thân thiết của Yến Thù ở lớp bên cạnh, bật cười trêu chọc: "Thù Thù à, sao cậu cứ giống mẹ mình thế?"
Yến Thù đặt khay thức ăn và dụng cụ ăn uống một cách ngăn nắp lên bàn trước mặt Yến Thanh rồi mới đáp lại bạn: "Cậu không hiểu đâu. Mẹ mình nói hồi nhỏ chị ấy đã chịu khổ nhiều rồi, mình phải chăm sóc chị ấy thật chu đáo."
Hách Mẫn lại càng cười tươi hơn: "Mẹ cậu nói chăm sóc cũng đâu phải chăm sóc theo kiểu chăm bẵm quá đà như cậu đâu." Hách Mẫn cảm thấy, Yến Thù đôi khi lại cứng nhắc đến mức không biết uyển chuyển một chút nào.
Xung quanh, vài bạn học có quan hệ khá thân thiết cũng kéo đến ngồi cùng. Thấy Yến Thanh, họ đoán đây là học sinh mới chuyển đến mà gia đình đã quyên tặng tòa nhà nhưng không rõ thân phận nên tò mò hỏi: "Yến Thù, đây là ai thế?"
Yến Thù cười rạng rỡ, để lộ đôi lúm đồng tiền duyên dáng: "Đây là chị gái ruột của mình, Yến Thanh, vừa mới về Vân Thành gần đây."
"Chị ơi, đây là bạn lớp bên cạnh của em, còn có các bạn ở các lớp khác nữa ạ."
Yến Thanh khẽ gật đầu chào hỏi xã giao rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn. Cô cũng không quen biết những người này, dù có bắt chuyện thì cũng chẳng biết phải nói gì, cứ chuyên tâm ăn cơm của mình là ổn nhất.
Mấy người nhìn nhau, trong lòng thầm thắc mắc, chưa từng nghe nói Yến gia còn có cô con gái thứ hai?
Dù lòng đầy nghi hoặc nhưng không ai dám hỏi thẳng.
Ngược lại, Yến Thù chẳng sợ bị bàn tán: “Mình là con nuôi của ba mẹ, còn chị gái mình mới là con ruột thịt. Nhưng dù sao thì bọn mình vẫn là chị em thân thiết như ruột thịt."
Vừa nói, cô ấy vừa gắp miếng thịt ngon nhất trong khay của mình đặt vào bát Yến Thanh.
Yến Thanh đang được chăm sóc tận tình, cô khẽ thở dài thầm trong lòng, rồi quay sang nhìn Yến Thù: "Sáng em ăn không nhiều, em ăn nhanh đi, kẻo đói." Mắt Yến Thù cong cong như vầng trăng khuyết, môi nở nụ cười ngọt ngào: "Vâng ạ!" Thật ấm lòng khi chị gái quan tâm mình.
Mấy người xung quanh nhìn cảnh này, không khỏi cảm thán. Hóa ra không phải chị em ruột thịt nhưng tình cảm trông vẫn thật tốt đẹp. Cứ tưởng mấy gia đình quyền quý thế này, anh chị em đều đấu đá nhau ghê gớm lắm chứ.
Trong lúc dùng bữa, họ nghe thấy bàn bên cạnh có người đang bàn tán...
"Tối qua ký túc xá lại có người khóc, các cậu có nghe thấy không?"
"Ai mà chẳng nghe! Mình thấy là ma ám thì có. Nghe nói tối qua có người ở ký túc xá tầng trên nhìn thấy rồi, ngay trong nhà vệ sinh ấy, một bóng người ướt sũng đột nhiên xuất hiện, làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp!"
"Không lẽ là người c.h.ế.t mấy năm trước đó... "Suỵt! Không biết chuyện này trường cấm bàn tán à?""
Nhắc đến rồi lại thôi, đúng là khơi gợi trí tò mò của người ta mà chẳng thèm giải đáp gì cả.
Yến Thù trong lòng ngứa ngáy, chớp mắt, tò mò hỏi mấy người cùng bàn: "Các cậu có biết họ đang nói chuyện gì không?"