Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 317

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tống Cẩn Dư cười khổ: "Người khác nghĩ sao, tôi chẳng thể quản được. Nhưng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ cái cá tính mạnh mẽ ấy, ngưỡng mộ việc cô có thể sống hết mình mà chẳng cần bận tâm đến hậu quả, muốn làm gì thì làm. Không như tôi... mãi mãi không được là chính mình."

Yến Thanh khẽ sững người, hoàn toàn không ngờ Tống Cẩn Dư lại đột ngột trút bầu tâm sự nhiều đến vậy với mình.

Tống Cẩn Dư vẫn mỉm cười nhưng nước mắt lại lăn dài từ khóe mắt, chảy xuống gò má: "Yến Thanh, cảm ơn cô."

Cảm ơn cô, vì đã cho tôi, ngay trước khoảnh khắc phải rời đi, vẫn có thể tham lam níu giữ chút cảm giác hạnh phúc được bao bọc này thêm lần nữa.

Sau khi tiễn mẹ con nhà họ Tống ra về, Đỗ Phong Thanh đích thân đưa Yến Thanh và Yến Thù đến tận dưới chân ký túc xá rồi mới quay gót rời đi.

Trên đường về, Yến Thanh liếc nhìn Yến Thù, dịu giọng hỏi: "Lúc nãy thấy em có vẻ không vui, sao thế?"

Cô nhớ hôm nay ở nhà ăn, khi gặp Tô Triệt và Hà Nhu, tâm trạng Yến Thù rất tốt, sao giờ lại sa sút thế này.

Yến Thù khẽ giật mình, ngạc nhiên ngước nhìn Yến Thanh: "Rõ đến vậy sao chị?"

Yến Thanh khẽ gật đầu, ít nhất, với cô thì mọi thứ đều hiện rõ mồn một. Yến Thù mím chặt đôi môi, khẽ thì thầm: "Thật ra là lúc nãy nhìn thấy người nhà họ Tống, em lại vô thức nghĩ đến chuyện của mình."

"Bố mẹ cũng rất thương yêu em, giống như bố mẹ Tống Cẩn Dư thương cô ấy vậy. Chị ơi, chị nói xem liệu bố mẹ ruột của em... có thương em nhiều như họ không?”

Liệu có phải... họ cũng đang ở một nơi nào đó, giống như nhà họ Tống tìm Tống Cẩn Dư, vẫn luôn tìm kiếm em không?

Yến Thanh im lặng một lúc lâu, hồi tưởng lại khi mới về nhà họ Yến, cô từng nhìn qua số mệnh của Yến Thù. Cô dịu dàng hỏi: "Em có muốn đi tìm bố mẹ ruột của mình không?"

Yến Thù lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy ạ. Em chỉ khao khát được biết họ là người thế nào, muốn biết rốt cuộc em là bị lạc mất hay là bị bỏ rơi mà thôi."

Có lẽ vì hồi nhỏ bị Yến Kiều Kiều và đám bạn cùng tuổi miệt thị là "đồ con hoang" quá nhiều, nên chuyện này luôn là nỗi ám ảnh canh cánh trong lòng cô bé suốt bấy lâu.

Cảm nhận được tâm trạng đang chùng xuống của Yến Thù, Yến Thanh đưa tay xoa nhẹ đầu em gái: "Dù là bị lạc hay bị bỏ rơi đi chăng nữa, em đã có một gia đình rồi, mọi người trong nhà đều yêu thương em hết mực."

Yến Thanh an ủi Yến Thù. Tống Cẩn Dư là Tống Cẩn Dư, còn Yến Thù, cô bé không phải là ai khác ngoài chính mình.

Yến Thù cười, gật đầu: "Em hiểu mà chị."

Cô ấy luôn hiểu rằng, tất cả mọi người trong nhà họ Yến đều đối xử rất tốt với mình, đây mới chính là ngôi nhà thực sự của mình. .... Bị nhà họ Tống kiện ra tòa, vợ chồng ông bà Đào đã tìm mọi cách, chạy vạy khắp nơi để tìm mối quan hệ giải quyết. Nhưng ở Vân Thành, họ vốn chẳng quen biết ai, những mối quan hệ mà họ cố gắng gây dựng ấy rốt cuộc cũng chẳng hề ích gì. Mấy tháng trời bám trụ ở đây, họ đã vét cạn đến đồng tiền cuối cùng. Giờ đây, đến cả chuyện ăn ở cũng trở thành một vấn đề nan giải, bức bách.

Những phóng viên, luật sư từng đưa danh thiếp, hay cả những người chủ động kêu gọi quyên góp từ thiện để giúp đỡ nhà họ Đào, cuối cùng cũng vỡ lẽ khi phát hiện ra Đào Ứng Hoành mới chính là hung thủ thực sự. Nạn nhân không phải là con gái ruột của nhà họ Đào, mà là một đứa trẻ bị bắt cóc và bán đi từ khi còn bé.

Sau khi biết nhà họ Đào trọng nam khinh nữ, thậm chí còn coi con gái nuôi như một chiếc máy ATM rút tiền, tất cả những người từng ngỏ ý giúp đỡ đều đồng loạt quay lưng lại, chẳng còn chút lòng thương hại nào dành cho kẻ tham lam như họ. Có người chặn số thẳng thừng, người khác thì vừa nghe điện thoại của ông bà Đào đã mắng nhiếc mấy câu rồi cúp máy cái rụp.

Chiều dư luận trên mạng xoay chuyển 180 độ, giờ đây tất cả đều đồng loạt quay sang chỉ trích, lên án nhà họ Đào. Cư dân mạng thi nhau nguyền rủa bọn buôn người khốn nạn, đòi phải tử hình chúng ngay lập tức.

Đó giống như một vòng lặp của những chỉ trích không hồi kết, cứ thế tiếp diễn mãi, chẳng biết đến bao giờ mới chịu dừng lại.

Giữa bầu không khí phẫn nộ ngút trời và sôi sục trên mạng, phiên tòa xét xử vụ án cuối cùng cũng chính thức được mở ra.

Nhà họ Đào không còn tiền để thuê luật sư, Đào Ứng Hoành đành phải nộp đơn xin trợ giúp pháp lý.

Phiên sơ thẩm kết thúc thuận lợi. Trong vụ án này, kiến thức chuyên môn sâu rộng cùng tài hùng biện của Đỗ Phong Thanh đã được thể hiện một cách triệt để, không còn nghi ngờ gì về năng lực của anh. Tòa án cuối cùng đã tuyên phạt Đào Ứng Hoành tội cố ý g.i.ế.c người, với tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, mức án tù chung thân và tước bỏ vĩnh viễn mọi quyền lợi chính trị.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 317