Lâu dần, có lúc mợ còn thoáng nghi ngờ không biết có phải chú út này không thích con gái không.
Mợ còn định hỏi chồng để ông nói chuyện với Yến Tu Văn xem sao. Vậy mà giờ chú ấy lại nói đã có cô gái mình thích rồi, nhìn vẻ mặt không giống nói dối, xem ra là thật lòng.
Thật không ngờ, chú ấy giấu kỹ quá.
Đôi môi mỏng của Yến Tu Văn khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra: "Nếu có cơ hội thích hợp ạ."
Yến Đình Chu thì lại cau chặt mày. Nói thì cứ nói đi, sao lại còn liếc nhìn Thanh Nhi mấy cái?
Yến Thanh nghe Yến Tu Văn nói đã có người thương rồi cũng khẽ liếc nhìn anh. Cô bất giác nghĩ, người có tính cách như Yến Tu Văn, trông không giống kiểu người sẽ dễ bị tình yêu trói buộc. Thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ anh khi yêu một người sẽ thế nào, cũng không hình dung được mẫu người anh ấy sẽ chọn.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Yến Thanh vô thức sờ vào cái bao lì xì dày cộm trong túi áo khoác. Cô thầm nghĩ, nếu năm nay Yến Tu Văn kết hôn thì giờ này sang năm, bao lì xì trong tay mình sẽ thành hai cái sao?
Bà cụ vui đến mức cười không khép được miệng: "Tốt, tốt quá rồi, sớm dẫn con bé về đây mẹ gặp mặt."
Nói rồi, bà lại nhìn sang vợ chồng con trai cả, suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn chuyện hôn sự với nhà họ Tô, ý hai đứa thế nào mẹ cũng hiểu. Cứ làm theo ý hai đứa đi, con cháu tự có phúc phận của mình."
Mấy hôm trước, vợ chồng con trai cả đã đến gặp bà, nói muốn hủy hôn ước giữa con cháu hai nhà. Bà cụ thấy cũng phải, mấy đứa trẻ nhìn thế nào cũng chẳng hợp nhau. Cháu gái Thù Nhi tuy từ nhỏ đã lớn lên cùng cậu ấm nhà họ Tô, tình cảm rất tốt nhưng tính tình lại hồn nhiên, vô tư lự. Nhà họ Tô lại nổi tiếng nhiều khuôn phép, hà khắc, nếu gả vào đó, sợ con bé sẽ không được vui vẻ thoải mái.
Còn tính cách của cháu gái lớn Yến Thanh xem ra lại hợp với nhà họ Tô hơn, cô bé cũng sẽ không dễ bị bắt nạt, trước giờ vẫn luôn điềm đạm, bình tĩnh. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cậu ấm nhà họ Tô cũng chẳng xứng với đứa cháu ngoan ngoãn, tài giỏi này của bà.
Giờ ngẫm lại, hôn sự năm xưa hai gia đình vội vàng định đoạt quả là chưa thấu đáo.
Bây giờ dù sao cũng không phải mười mấy năm về trước. Thời thế đã thay đổi nhiều, chuyện gì cần dứt khoát thì phải dứt khoát thôi.
Yến Đình Chu gật đầu: "Vâng, con hiểu rồi ạ."
"Đợi qua Tết, con sẽ đến nhà họ Tô bàn bạc chuyện này, dứt khoát hủy hôn ước đi ạ."
Bà cụ gật đầu: "Nhớ mang chút lễ vật đến, dù sao tổ tiên hai nhà cũng có quan hệ tốt, đừng để mất lòng nhau."
"Vâng ạ." Yến Thanh - dù biết chuyện này có liên quan đến mình, nhưng cô vẫn điềm nhiên như thể đó chẳng phải việc của cô. Cô thong thả nhấp trà nóng, thưởng thức mấy món nướng trên bếp lò, cảm thấy vô cùng thoải mái. ...
Gần một giờ sáng, khi Yến Thanh đang định về phòng nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng chửi bới ồn ào vang vọng từ phía ngoài tường rào, lẫn vào đó là những tiếng kêu cứu thảm thiết!
Yến Thù đang ngả đầu mơ màng vào vai Yến Thanh. Nghe thấy tiếng động này, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, khiến cô bé tỉnh ngủ hẳn.
Dụi dụi mắt, cô bé lười biếng ngước lên hỏi chị: "Chị ơi, nhà hàng xóm ồn ào quá, mình ra xem thử được không?"
Nếu là bình thường, chắc chắn cô bé sẽ không ra xem chuyện, nhưng bây giờ có chị gái ở đây, lại còn học được chút võ tự vệ trong nửa năm qua, cô bé cũng không còn sợ hãi như trước.
Yến Thanh gật đầu: "Cứ đứng ở cửa xem thôi, đừng qua đó."
Yến Thù ngoan ngoãn gật đầu.
Hai chị em vừa đi tới cổng thì đã thấy có người đi trước một bước, vội vã sải bước ra khỏi cổng chính nhà họ Yến.
“Chú út cũng thích hóng chuyện thật đấy..." Yến Thù lẩm bẩm.
Yến Thanh dắt Yến Thù đi ra ngoài. Dù sao cũng là đêm giao thừa, nhà nhà vẫn đang tất bật đón Tết, thỉnh thoảng vài tiếng pháo hoa nổ vang, nên không phải ai cũng nghe thấy tiếng la hét vừa rồi. Vì vậy, bên ngoài lúc này khá vắng lặng, tiếng động kia nghe lại càng rõ mồn một.
Vừa ra đến ngoài, cả hai đã nhận ra cổng nhà hàng xóm hé mở. Bên ngoài, một chiếc xe máy điện giao hàng dựng chỏng chơ, còn Yến Tu Văn đã nhanh chân vào trong từ lúc nào.