Cả đêm cô thức trắng, lòng cô rối như tơ vò, không đủ can đảm đến đối mặt với anh ta. Đứa bé cứ khóc suốt, cô vừa pha sữa cho con b.ú vừa khóc theo. Mãi đến sáng nay, cô mới sắp xếp lại mọi thứ để đi. Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải đối mặt với sự thật này.
Giờ phút này, nhìn người đàn ông trước mặt, Mạc Tiểu Tiểu vừa đau đớn vừa phẫn uất hét lên: "Anh làm như vậy có nghĩ đến con không hả?"
"Em đã luôn tin anh là người nghiêm túc, có trách nhiệm! Vậy mà sao anh lại có thể g.i.ế.c người! Anh để sau này con phải sống với một người cha là kẻ sát nhân thì nó sẽ sống thế nào, làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn đời được chứ!"
Cô tát liên tiếp vào mặt Hạ Lâm, cho đến khi bị cảnh sát kéo ra. Mạc Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng bật khóc nức nở, gào lên: "Hạ Lâm! Anh có thể tỉnh táo lại được không!"
"Em mới hai mươi hai tuổi... Anh bảo sau này em phải sống thế nào đây!"
Hạ Lâm - người nãy giờ vẫn im lặng chịu đựng cơn giận dữ, lúc này không thể kìm nén được nỗi uất ức và tức giận dồn nén bấy lâu nay, gào lên đáp trả: "Cô hai mươi hai tuổi, chẳng lẽ tôi không phải hai mươi hai tuổi sao?!"
"Đứa bé này vốn dĩ chỉ là một sự cố! Chính nó đã hủy hoại trọn vẹn cuộc đời tôi!"
"Nếu không phải vì cô, nếu không có nó thì bây giờ tôi đã đang yên ổn ngồi trên ghế giảng đường! Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ có một công việc ổn định, tương lai tươi sáng, chứ không phải như bây giờ, ngày nào cũng phải dậy sớm vật lộn với việc giao hàng, phải chịu đựng bao ánh mắt khinh thường, tủi nhục! Người ngoài coi thường tôi, họ cười nhạo tôi chỉ là một thằng shipper quèn!"
"Đến cái thang máy họ cũng không cho tôi đi! Cô có biết tối qua tôi đã phải leo bộ mười bảy tầng lầu không? Về đến nhà bụng đói meo còn phải nghe cô cằn nhằn, nghe tiếng con khóc ré lên ầm ĩ..."
"Còn cô thì sao! Cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, không làm được tích sự gì, tất cả chỉ dựa vào một mình tôi chạy vạy kiếm tiền! Cô có biết tôi áp lực đè nặng lên tôi đến mức nào không?! Cô có biết ngày nào nhìn thấy mặt cô tôi cũng thấy chán ngán, bực bội đến mức nào không? Ngày nào tôi cũng hối hận tại sao lại dính vào cô, tại sao lại để đứa con này ra đời..."
Anh ta vừa gào thét, nước mắt vừa giàn giụa nơi khóe mắt: "Tất cả đã quá tệ hại rồi..."
"Nếu không phải ngày đó cô không chịu dùng biện pháp an toàn! Nếu không phải cô khăng khăng đòi giữ lại đứa bé này, tôi đã không bao giờ phải đi đến bước đường này!"
Mạc Tiểu Tiểu c.h.ế.t lặng nhìn anh ta. Cô không thể tin nổi, người đã từng dịu dàng hứa hẹn một mái ấm gia đình giờ đây lại biến thành con người đáng sợ thế này. Cô lấy tay che miệng, nỗi đau như xé nát lồng ngực. Hồi đó, chính Hạ Lâm là người không muốn dùng biện pháp an toàn vì nói rằng không thoải mái, khiến cô mang thai ngoài ý muốn. Cô đã cãi vã kịch liệt với gia đình. Cũng chính anh ta đã nói muốn giữ lại đứa bé, muốn cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ.
Khi ấy, người đàn ông này chính là bến bờ duy nhất cô có thể dựa vào. Cô đã quyết tâm sinh con, tự nhủ rằng dù cuộc sống có khó khăn, thiếu thốn nhưng ít nhất bạn trai vẫn yêu thương, quan tâm, chăm sóc hai mẹ con cô.
Cô đã dự định chờ con cai sữa xong sẽ bàn với anh ta cùng đi giao hàng hoặc cô sẽ tìm một công việc làm thêm ở một quán ăn nào đó trước. Hai người sẽ thay phiên nhau xoay ca ngày, ca đêm.
Cô còn tính toán, đợi sau này có chút vốn tích lũy được, cô sẽ về nhà nhận lỗi với bố mẹ, xin gia đình tha thứ, rồi cùng anh ta tổ chức đám cưới. Sau đó, cô sẽ hỏi vay bố mẹ thêm một ít tiền để hai vợ chồng cùng nhau gây dựng một cơ ngơi nhỏ.
Cô đã dệt nên cả một tương lai tươi sáng cho gia đình nhỏ này nhưng lại không thể ngờ lòng người lại thay đổi nhanh đến mức tàn nhẫn như vậy.
Từ lúc bỏ học giữa chừng, đến khi sinh con, thấm thoắt mới hai năm trôi qua, vậy mà Hạ Lâm đã hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn xa lạ.