Lúc này, ở một nơi khác, Hách Mẫn đang khoác tay một chàng trai, ngọt ngào dạo phố. Nhận được tin nhắn, cô ấy mở ảnh ra xem, đôi mắt cong lên cười rạng rỡ, ngón tay gõ nhẹ trả lời.
Hách Mẫn: [Á á á á á! Đẹp trai quá! Cầu xin cậu giúp tớ xin WeChat rồi gửi cho tớ nhé, yêu cậu!]
Hách Mẫn: [Chị em ơi, hạnh phúc nửa đời sau của tớ trông cậy cả vào cậu đó!]
Chàng trai bên cạnh nhìn thấy mấy tin nhắn này, nhíu mày: "Crush nào vậy?”
"Em còn muốn tìm thêm người nữa à?" Giọng chàng trai trầm xuống, nghe có vẻ hơi nguy hiểm.
Hách Mẫn vội kiễng chân hôn nhanh lên má anh một cái: "Em lừa cậu ấy thôi mà!"
"Đây là một bạn nam trường mình hồi trước, không biết thích thầm Yến Thù từ bao giờ nữa, thích đến tận bây giờ luôn ấy. Em đang định vun vào cho họ mà?"
Anh chàng bán tín bán nghi, mắt hơi nheo lại: " Nhưng sao anh thấy người trong ảnh này trông hơi giống diễn viên trong bộ phim gần đây em mê mệt ấy nhỉ?"
Anh nhớ là bạn gái mình không ít lần khen người này đẹp trai trước mặt anh.
Hách Mẫn cười hì hì: "Không quan trọng! Đi, mình đi xem tiếp cửa hàng kia đi!" Cô ấy vội vàng kéo bạn trai chạy sang một cửa hàng đồ nam khác, chuyển chủ đề cực nhanh, chỉ sợ bị anh phát hiện đây chính là nam thần mới mà cô đang theo đuổi dạo gần đây.
Việc Tạ Cảnh Thần thời đi học đã thích thầm Yến Thù nhiều năm là do cô ấy tình cờ biết được. Hồi đó Tạ Cảnh Thần vẫn còn để mái tóc dày cộp, mọi người đều đặt việc học lên hàng đầu nên cô ấy cũng không kể chuyện này cho Yến Thù nghe.
Bây giờ thì khác rồi...
Gán ghép bạn thân với nam thần, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!
Sau này, gặp ai cô ấy cũng có thể khoe rằng mình đu idol đến mức biến nam thần thành bạn trai của bạn thân mình luôn, thế chẳng phải là đỉnh cao của giới đu idol rồi sao?
Trong phòng karaoke, phải đến khi Tạ Cảnh Thần tới thì mọi người mới bắt đầu hát hò sôi nổi.
Yến Thanh để ý thấy tay Yến Thù gõ màn hình lia lịa suốt buổi, không ngừng nghỉ, rõ ràng là đang chat với Hách Mẫn.
"Chị ơi, chị nói xem em phải làm sao để xin WeChat của Tạ Cảnh Thần thành công đây ạ?" Yến Thù ghé sát tai Yến Thanh thì thầm hỏi.
Yến Thanh liếc cô em một cái.
Yến Thù lẩm bẩm: "Cậu ấy giờ là ngôi sao lớn rồi, chắc chắn có quy định không được tùy tiện cho kết bạn WeChat đúng không ạ?" "Em mà cứ thế qua xin WeChat, lỡ bị từ chối thì xấu hổ c.h.ế.t mất..."
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi là Yến Thù đã thấy ngại ngùng rồi.
Yến Thù nghĩ: "Phải nghĩ ra lý do nào đó để cậu ấy không thể từ chối mới được."
Nhìn dáng vẻ khó nghĩ của Yến Thù, Yến Thanh liếc mắt về phía Tạ Cảnh Thần. Cậu ấy đang cầm điện thoại, không biết xem gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt về phía này. Nhìn ai thì không cần nói cũng biết.
"Chị bày cho em một cách, ghé tai lại đây."
Yến Thù nghe vậy, lập tức ghé tai sát lại. Nửa phút sau, cô trợn mắt nhìn Yến Thanh: "Chỉ đơn giản vậy thôi ạ?" Yến Thanh gật đầu: "Chỉ có thế thôi."
Cô rót một ly nước trái cây, uống một ngụm, khóe mắt hơi cong lên nhìn Yến Thù: "Chắc chắn ăn tiền. Không tin thì em cứ thử xem."
Yến Thù ngờ vực nhìn Yến Thanh một lúc lâu. Đơn giản vậy sao?
Năm phút sau, sau một hồi đấu tranh nội tâm, Yến Thù đứng dậy rời khỏi phòng karaoke, chỉ đứng ở hành lang bên ngoài chứ không đi đâu xa.
Chẳng mấy chốc, Yến Thanh tận mắt nhìn thấy vị minh tinh trong mắt mọi người cũng đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh rồi bước ra khỏi phòng, tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên. Lúc này, ở hành lang bên ngoài, Yến Thù thấy Tạ Cảnh Thần quả nhiên đi ra liền vội vàng bật sáng màn hình điện thoại, giơ mã QR ra chặn đường Tạ Cảnh Thần.
Chẳng hiểu sao, cô ấy bỗng thấy hơi hồi hộp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động xin số liên lạc của con trai, lại còn là người thực ra không hề quen biết.
"Cậu có muốn kết bạn WeChat không?"
"Mình có một người bạn muốn làm quen với cậu..."