Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 356

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lưu Sùng bật cười, nụ cười trên gương mặt gã trông có vẻ đắc ý và ngạo mạn: "Tác phẩm của tôi đẹp không?”

Tiểu Trương nhíu chặt mày, đương nhiên hiểu rõ "tác phẩm" mà tên hung thủ nói đến chính là các nạn nhân. Gã coi cơ thể những người xấu số như nguyên liệu để điêu khắc, gia công. Hành vi biến thái này đã vượt quá mọi giới hạn hiểu biết của người thường.

Lưu Sùng vẫn cười khẩy: "Cô gái đó vốn dĩ nên là tác phẩm cuối cùng của tôi, tiếc thật..."

"Lẽ ra nên nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa.”

Là do gã đã đánh giá sai kỹ năng của Yến Thanh, ngược lại còn bị cô gài bẫy. Sắc mặt Tiểu Trương hơi trầm xuống: "Nói đi, anh đã chọn những nạn nhân này như thế nào, anh xác định mục tiêu từ đâu?”

Nhiều người như vậy chắc chắn phải có điểm chung nào đó. Những khoản thu nhập không rõ nguồn gốc kia chính là điểm đáng ngờ lớn nhất.

Lưu Sùng ngồi phịch trên ghế, hoàn toàn không có ý định hợp tác.

Chỉ một chút nữa thôi, gã đã có thể hoàn thành tác phẩm cuối cùng của đời mình, chỉ thiếu một chút nữa thôi, một kiệt tác vĩ đại đã có thể ra đời.

Chỉ thiếu một chút xíu thôi.

Gã đột nhiên phá lên cười lớn, nói với Tiểu Trương: "Để tôi gặp lại cô gái đó lần nữa, tôi sẽ khai hết." Tiểu Trương không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài tìm Yến Tu Văn: "Sếp, nghi phạm không chịu khai, nói muốn gặp lại cô Yến, nếu không sẽ không nói gì cả."

Lúc này, Yến Tu Văn đang ngồi một góc xem tài liệu về tám vụ án mạng, khẽ nhíu mày: "Nghi phạm không nói thì chúng ta không điều tra được nữa à?”

Bằng chứng đầy đủ cả rồi, cho dù gã có cắn lưỡi thành câm, những việc đã làm cũng sẽ bị điều tra rõ ràng.

Yến Thù bên cạnh kéo kéo tay áo Yến Thanh: "Chị ơi, chú út chắc chắn là sợ chị sợ hãi nên mới không cho nghi phạm gặp chị.'

Yến Thanh liếc nhìn Yến Tu Văn một cái đầy ẩn ý, rồi nói với Yến Thù: "Cũng có thể là sợ làm nghi phạm sợ hãi thì có."

Yến Thù ngẩn ra một lúc, lúc này mới phát hiện ra, ánh mắt của những người xung quanh – chính là mấy vị cảnh sát vừa cùng chú út và mọi người trở về – nhìn về phía này có chút kỳ lạ, không hề bình thường.

Dường như, người chị bên cạnh cô bé mới là nghi phạm.

Mãi cho đến lúc trên đường về nhà, Yến Thù cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Chị ơi, rốt cuộc là chị đã làm gì vậy ạ?”

Yến Tu Văn ngồi ghế trước liếc nhìn hai chị em qua gương chiếu hậu.

Yến Thanh lúc này đang xem điện thoại, thản nhiên đáp: "Sao em lại nói vậy?”

Yến Thù chớp chớp mắt, vành mắt lúc này vẫn còn hơi đỏ nhưng nếu không nhìn kỹ thì không tài nào phát hiện ra: "Lúc nãy em thấy mọi người, cứ cảm thấy cách họ nhìn chị không giống như trước đây chút nào."

Yến Thanh không ngẩng đầu lên nhưng khóe môi lại khẽ cong, mặt nở nụ cười, giọng điệu trêu chọc, rõ ràng là đang đùa giỡn: "Chị trói tên hung thủ lại định giải phẫu gã, nói vậy em tin không?”

Nghe Yến Thanh nói vậy, mắt Yến Thù trợn tròn: "Kích thích vậy sao?"

Cô bé gật mạnh đầu: "Tin chứ!"

Chỉ cần là chị gái nói, cô bé đều tin tuyệt đối.

Yến Thanh chỉ cười mà không nói gì thêm.

Đêm hôm đó, Yến Thanh vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, lấy lá bùa vàng từ túi áo khoác ra. Định mở nó ra thì động tác cô bỗng khựng lại một chút.

Cô lại lấy đồ nghề của mình từ trong túi đeo chéo ra, tỉ mỉ bày trận pháp trong phòng. Chuỗi chuông mà từ khi đến Vân Thành chưa từng thực sự dùng tới, trông giống như một chiếc vòng tay trang nhã, giờ được đeo trên tay cô, những chiếc chuông nhỏ theo mỗi cử động tay cô mà phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Khoảnh khắc lá bùa vàng được mở ra, một luồng năng lượng thần bí khổng lồ bất ngờ cuộn trào về phía Yến Thanh, khiến không khí xung quanh chuyển động cực nhanh, như thể một bàn tay vô hình đang siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Yến Thanh, muốn làm cô nghẹt thở ngay tại chỗ.

Nhưng luồng năng lượng hung hăng và đầy ác ý này lập tức bị trận pháp khống chế, dường như mất phương hướng hoàn toàn. Theo tiếng chuông leng keng trong trẻo vang lên, bàn tay Yến Thanh phát ra ánh sáng yếu ớt, từng chút một ép luồng năng lượng đó trở về lá bùa vàng, khiến nó không còn sức mạnh để làm hại người nữa.

Lá bùa vàng lơ lửng giữa không trung như trút hết sức lực, từ từ rơi xuống đất. Ánh sáng của trận pháp cũng dần tan biến khi tiếng chuông trên tay Yến Thanh ngừng lại.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 356