Lúc này Mẫn Hinh mới lấy USB từ trong túi ra.
Cao Lăng mở PPT trên máy tính của Yến Thanh ra xem, sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Mẫn Hinh, cậu chắc chắn đây là PPT cậu làm không?"
Mẫn Hinh ghé lại gần xem: "Ừa, sao thế?"
Cao Lăng nghiến răng, nén giận: "Cậu cứ thế bê hết tài liệu bọn tớ gửi vào, không hề sàng lọc sắp xếp gì à?"
Gửi bao nhiêu tài liệu như vậy, cô ta copy hết sạch chữ vào, ảnh cũng dán hết lên, chẳng thèm quan tâm nội dung chữ với ảnh có khớp nhau không. Template PPT thì đẹp đấy nhưng nhìn nội dung thì hoàn toàn cẩu thả.
Lần này Cao Lăng thực sự tức điên lên.
Trương Tiêu ghé qua xem cũng nhíu chặt mày: "Mẫn Hinh, cậu có chép nhầm file PPT không đấy?"
PPT kiểu này sao mà mang lên thuyết trình được.
Mẫn Hinh nhíu mày, nghe ra bọn họ không hài lòng với PPT mình làm nhưng PPT mình làm rõ ràng rất đẹp mà: "Nếu không ưng thì tự đi mà làm đi. Một mình tớ ôm hết bao nhiêu việc này, tớ còn chưa than mệt câu nào đâu đấy."
Mẫn Hinh trong lòng khó chịu, Cao Lăng bọn họ thì nhàn nhã, chỉ tìm tài liệu qua loa, việc nặng nhọc đều đổ hết cho mình, thật sự nghĩ rằng sắp xếp đống tài liệu đó vào một cái PPT dễ lắm sao?
Tối qua thức trắng đêm mới làm xong, chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng, mình còn chưa kêu khổ câu nào, bọn họ đã bắt đầu chê bai rồi.
Bọn họ thấy PPT không ra gì thì tự làm lại đi, ngồi đấy mà lắm lời!
Cao Lăng lập tức bị thái độ của Mẫn Hinh chọc giận, cô nhảy dựng lên: “Cậu không biết mệt à?”
"Bọn tớ tìm tài liệu cũng có mệt chứ! Nếu cậu không làm được bài trình chiếu thì ngay từ đầu đừng có nhận việc chứ! Đã nhận rồi thì chẳng lẽ không nên làm cho tử tế hơn sao!"
"Nếu cậu thật sự không có thời gian, làm không nổi thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ! Giữa chừng hỏi cậu bao nhiêu lần, cậu đều nói không có thời gian cũng không cho bọn tớ xem qua, bây giờ lại đưa ra cái thứ này, cậu lừa ai đấy hả?"
Cơn nóng nảy bộc phát, mấy bạn học xung quanh lập tức đều ngoái lại nhìn, xì xào bàn tán.
Mẫn Hinh bị một tràng chỉ trích, vốn dĩ đã thấy tủi thân, lúc này mắt càng đỏ hoe, gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Các bạn học xung quanh thấy vậy không nỡ, liền lên tiếng khuyên: “Cao Lăng, bài trình chiếu làm chưa tốt thì các cậu cứ từ từ nói chuyện, sửa lại là được mà, sao phải dồn ép người ta như vậy?”
"Mẫn Hinh cậu ấy chủ động làm bài trình chiếu cũng là có ý tốt mà." " Đúng vậy, tớ ở cùng phòng ký túc với cậu ấy, tối qua một mình cậu ấy thức thâu đêm, chẳng ngủ được mấy."
Cao Lăng hừ lạnh một tiếng: "Có ít nhất hai tuần, cô ta không tự sắp xếp thời gian rồi đến sát giờ mới thức trắng đêm làm, đó là chuyện của riêng cô ta, bây giờ làm không tốt là sự thật."
"Các cậu muốn bênh cô ta thì kéo cô ta vào nhóm các cậu đi!"
Cao Lăng đảo mắt khinh bỉ, lúc chia nhóm sao không thấy kéo Mẫn Hinh vào, bây giờ ở đây lại giả nhân giả nghĩa à?
Các bạn học xung quanh lập tức im bặt.
Yến Thanh lướt qua bài trình chiếu, Trương Tiêu bên cạnh nhíu mày nói: "Giờ mà sửa thì sao kịp nữa."
Cao Lăng đã tức đến mức không muốn nói chuyện với Mẫn Hinh nữa, cô ngồi sang một bên, nhìn Yến Thanh: “Làm sao bây giờ?”
Yến Thanh ung dung nói: "Để tớ lên thuyết trình cho. Trước tiên đổi mẫu thiết kế này sang loại đơn giản hơn, rồi xóa bớt mấy trang đi."
Mẫu thiết kế này phức tạp quá, tuy đẹp nhưng thêm nhiều chữ vào trông rất rối mắt, khó nắm bắt ý chính chỉ sau một cái liếc nhìn.
Cao Lăng nhếch môi: “Cậu làm được không đấy?"
Nói cho cùng thì do mình không đốc thúc cẩn thận, lẽ ra nên giục Mẫn Hinh cho xem bài trình chiếu giữa chừng mới phải, bây giờ lại quăng cả mớ hỗn độn này cho Yến Thanh xử lý, trong lòng cô có chút áy náy.
Yến Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng: "Không vấn đề gì lớn đâu."
Bài trình chiếu không tốt thì tập trung vào phần trình bày thôi, dù sao tài liệu cũng là thật và không có vấn đề gì, thì sẽ chẳng ai quá để tâm đến lỗi trong bài trình chiếu đâu. Lát nữa sửa lại rồi nộp sau là được.