Trong ký túc xá, Cao Lăng và Trương Tiêu đang mải mê lướt diễn đàn, vừa khúc khích cười vừa đọc to những lời ngợi khen: "Thanh Thanh này, cậu xem kìa, mọi người đang tung hô cậu như một nữ thần vậy!"
Yến Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Tạ Cảnh Du – quản lý của Tạ Cảnh Thần, vừa gửi cho cô hợp đồng tham gia một chương trình thực tế. Chị ấy nói, cứ để Yến Thanh trải nghiệm xong show này rồi hẵng tính đến chuyện ký hợp đồng chính thức.
Tạ Cảnh Du ngầm tính toán, cứ để Yến Thanh nếm mùi danh tiếng của người nổi tiếng, biết đâu cô sẽ bị cuốn hút vào ánh hào quang ấy. Vừa hay, đạo diễn của chương trình thực tế này đang tìm kiếm những gương mặt mới, chưa có kinh nghiệm, nhằm tạo ra yếu tố độc đáo và thu hút sự chú ý của công chúng cho mùa giải mới. Chị lập tức tiến cử Yến Thanh – một cô gái vừa xinh đẹp rạng rỡ, lại là thủ khoa khối xã hội, sinh viên xuất sắc của khoa Luật. Nghe đến đây, vị đạo diễn đã gật đầu ưng thuận ngay lập tức.
Với tư cách là người trung gian, Tạ Cảnh Du nhận thấy Yến Thanh dường như đã xuôi lòng, chị liền nhanh chóng gửi ngay bản hợp đồng.
Yến Thanh đang lướt qua các điều khoản hợp đồng, nghe bạn bè nói vậy, cô thản nhiên đáp: "Được nâng lên tận mây xanh rồi cũng sẽ có ngày ngã đau mà thôi..."
Cao Lăng nghe xong thì dở khóc dở cười: "Sao cậu lại tự nói xui xẻo cho mình vậy chứ?"
Yến Thanh lướt mắt qua màn hình điện thoại ngập tràn những lời tán dương mà Cao Lăng đưa tới: "Tớ chỉ nói lên sự thật." Nét mặt cô vẫn điềm nhiên, không hề tỏ ra vui vẻ hay chút xao động nào trước những lời ca tụng kia.
Vào lúc này, cả Cao Lăng và Trương Tiêu vẫn chưa thể nào nắm bắt được hàm ý sâu xa trong lời nói của Yến Thanh.
Trong khi đó, tại một địa điểm khác, Đỗ Phong Thanh cứ thế xem đi xem lại đoạn video Cao Lăng gửi đến hàng chục lần, khóe môi anh bất giác cong lên một nụ cười nhẹ. Người trợ lý đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, đành lên tiếng nhắc nhở: "Sếp, anh đã xem cái này hơn một tiếng đồng hồ rồi đấy ạ."
"Hay là tối nay sếp mời cô Yến đi ăn tối đi ạ?" Người trợ lý thầm nghĩ, đã thích cô Yến đến mức này, sao không trực tiếp đến trường mời người ta đi ăn luôn cho rồi?
Đỗ Phong Thanh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt anh không hề rời khỏi đoạn video. Nụ cười ấy càng làm nổi bật nốt ruồi lệ đầy quyến rũ dưới khóe mắt: "Mấy hôm trước đã ăn rồi."
Người trợ lý ngây người ra: "Ăn rồi thì bây giờ không ăn được nữa sao ạ?" Anh ta quả thực không thể nào lý giải nổi cái logic khó hiểu của sếp mình.
Đỗ Phong Thanh không đáp. Anh tin rằng, đôi khi đã tiến được một bước thì cần phải biết chậm lại, không thể quá nóng vội, mà phải khéo léo kiểm soát nhịp độ. Cần phải cho đối phương một khoảng không gian để "thở", nếu cứ dồn dập quá, họ sẽ sợ hãi mà bỏ chạy mất...
Quả đúng như những gì Yến Thanh đã dự liệu, chưa đầy hai ngày sau, những người từng tung hô cô lên tận mây xanh đã không ngần ngại thẳng tay kéo cô xuống vực sâu.
Một đoạn video cùng dòng chú thích nhanh chóng lan truyền khắp trường. Đoạn video ghi lại cảnh Cao Lăng và Trương Tiêu đang "gây khó dễ" cho Mẫn Hinh, thành viên chung nhóm thuyết trình. Cuối cùng, Mẫn Hinh gục xuống bàn, bật khóc nức nở, trong khi Yến Thanh chỉ đứng bên cạnh, lạnh lùng thờ ơ suốt toàn bộ sự việc.
Dòng chú thích còn thẳng thừng tố cáo rằng, cuối cùng, "sinh viên xuất sắc khoa Luật" này đã chiếm đoạt bài thuyết trình do Mẫn Hinh thức trắng đêm chuẩn bị, thản nhiên trình bày và ung dung hưởng thụ thành quả của người khác.
Phần bình luận bên dưới ngập tràn những lời lẽ cay độc và miệt thị:
[Thế này mà cũng được gọi là sinh viên giỏi khoa Luật ư?]
[Ghét nhất mấy trò tẩy chay, bắt nạt. Xinh đẹp mà nhân cách tồi tệ thế này thì cũng vứt!]
[Sao loại con gái này mà vẫn có kẻ tung hô là nữ thần nhan sắc được nhỉ?]
[Bạn cùng phòng tôi năm ngoái còn từng theo đuổi con nhỏ này. Giờ xem video xong nó bảo may mà không thành, đúng là trời phù hộ!]
[Mong mọi người hiểu, sự thờ ơ đứng nhìn cũng chính là một dạng bạo lực. ]
[Sao cô ta có thể mặt dày mày dạn cầm bài của người khác lên sân khấu diễn trò vậy nhỉ?]
[Chắc độ mặt dày này là do di truyền rồi?]...
Đọc những bình luận ấy, Cao Lăng tức đến mức sôi máu, chỉ muốn lao ngay lên diễn đàn để đôi co một trận sống mái, nhưng lại bị Yến Thanh kịp thời ngăn lại.
Giờ đây, cô ấy hối hận khôn nguôi: "Biết thế ngay từ đầu tớ đã không nên đồng ý cho Mẫn Hinh vào nhóm. Tất cả là do tớ, thà tự mình hoàn thành cái sườn bài còn hơn gấp bội. Bây giờ thì hay rồi, tự chuốc lấy một mớ phiền phức không đâu!"
Yến Thanh vẫn giữ vẻ thờ ơ: "Những lời bàn tán này rồi sẽ tự lắng xuống thôi, không cần phải quá bận tâm làm gì." Cô giải thích thêm, rằng vào thời điểm này, nếu cố gắng lên diễn đàn để giải thích hay đôi co với đám đông, chỉ càng làm kích động sự hiếu chiến của họ, khiến sự việc bị kéo dài vô tận. Đến cuối cùng, bản chất sự thật ban đầu là gì cũng sẽ chẳng còn ai màng tới nữa.