Mẹ Tô thở dài, thành thật mà nói, nếu Yến Thanh là con gái bà, thử hỏi hôm nào mà nó dẫn về nhà một người bạn trai hệt như thằng con trai bà bây giờ, chắc bà tức đến phải nhập viện ngay! Đến bà là mẹ ruột còn không thể chấp nhận nổi.
Nghe vợ nói, bố Tô nhớ lại chuyện hồi Tết. Gần đây công việc làm ăn trên thương trường khá bận rộn, nếu không còn hôn ước này, ít nhiều cũng sẽ gây ra không ít rắc rối.
Ông nhìn vào trong qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, con trai đang nhìn điện thoại.
"Con trai chúng ta cũng đâu có tệ. Nếu thằng bé thật sự muốn theo đuổi thì chắc chắn sẽ được. Nếu con gái họ muốn gả cho ai, nhà họ Yến chắc chắn sẽ chiều theo ý con bé."
Mẹ Tô bĩu môi, không biết ông lấy đâu ra cái sự tự tin đó: "Ông đúng là tự tin thái quá vào con trai mình."
Bố Tô: "Dù sao cũng là con trai tôi."
Mẹ Tô: "..." Hai cha con đúng là tự tin mù quáng y hệt nhau.
Nếu thời gian quay ngược, có thể làm lại từ đầu, cho dù là quay lại ngày cưới, bà cũng phải mang giày cao gót mà chạy trốn. Cái 'nồi canh' nhà họ Tô này nhìn thì có vẻ ngon lành đủ vị, nhưng thực chất khó nuốt thế nào chỉ có mình bà rõ. Dù sao thì bà cũng không muốn 'húp' nữa rồi. Tiếc là cũng chẳng có cơ hội làm lại lần nữa. ...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Yến Thanh nhận được một lời mời kết bạn. Đối phương không ghi rõ danh tính, Yến Thanh tưởng là khách tìm mình xem bói nên không nghĩ ngợi gì, bấm chấp nhận.
Ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn từ Tô Triệt.
Tô Triệt: [Tối qua cảm ơn em đã cứu anh, hôm nào anh mời em ăn cơm.]
Yến Thanh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, không xác định được đối phương là ai, chậm rãi gửi qua một dấu chấm hỏi.
Yến Thanh: [? Anh là ai?]
Trong phòng bệnh, Tô Triệt đang ăn sáng, thấy hai tin nhắn này liền rảnh tay trả lời.
Tô Triệt: [Tô Triệt.]
Bố mẹ Tô bên cạnh biết con trai đang nói chuyện với ai, lúc này đang liếc mắt nhìn trộm.
Một lúc lâu sau, Tô Triệt vẫn không thấy Yến Thanh trả lời, mày nhíu chặt, ngón tay gõ nhẹ, lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Tô Triệt: [Khi nào em rảnh?]
Nhưng tin nhắn này lại không gửi đi thành công, bên cạnh tin nhắn hiện lên một dấu chấm than màu đỏ, cực kỳ dễ thấy.
Dòng chữ bên dưới thông báo: [Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Bố Tô cũng cau mày theo. Mẹ Tô thở dài nặng nề, xem ra vẫn không được. Con bé nhà người ta quả nhiên mắt sáng, chẳng ưa nổi cái thói phiền phức này.
Tô Triệt mím chặt đôi môi. Đây là lần đầu anh gặp phải tình huống trớ trêu này. Trước nay, toàn là người khác tranh nhau kết bạn WeChat với anh, vậy mà lần này anh chủ động thêm Yến Thanh... để rồi bị cô chặn ngay sau khi anh vừa nói rõ thân phận.
Nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, sắc mặt Tô Triệt cứng đờ. Yến Thanh này quả thực làm gì cũng khiến người ta... bất ngờ.
Kể từ lần gặp ở Vân Đại, cô đã không ngừng làm mới ấn tượng, thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của anh về mình.
Anh cau mày, vừa định ăn tiếp thì ngẩng đầu lên đã thấy bố mẹ đứng ngay bên cạnh, đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình. Tô Triệt vội vàng tắt màn hình, gương mặt thoáng chút sượng sùng.
Nhất thời, cả ba người trong nhà không ai nói tiếng nào.
Một lúc sau, mẹ Tô khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Đây là số điện thoại mà, đâu nhất thiết phải kết bạn WeChat."
Ngụ ý rằng gọi điện thoại cũng được.
Sắc mặt Tô Triệt lại càng khó coi hơn. Chuyện riêng tư thế này mà còn bị bố mẹ bắt gặp, quả thực mất mặt c.h.ế.t đi được.
Căn phòng bệnh lập tức tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi. Ngay lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa vừa mở, một giọng nói dịu dàng đã cất lên... "Anh Tô, anh đỡ hơn chưa ạ?"
Hà Nhu với giọng nói nhỏ nhẹ, tay ôm một bó hoa, xách theo giỏ trái cây, bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy bố mẹ Tô, cô ta cố gắng nặn ra nụ cười ngoan ngoãn nhất có thể.
Mẹ Tô lập tức tỏ vẻ không hài lòng: "Cô đến đây làm gì?"