Anh chỉ cảm thấy trước đây mình vô cùng ngốc nghếch, đã bị cô ta lừa dối suốt bấy lâu. Cứ mãi nghĩ cô ta là người lương thiện, đến mức không nỡ nặng lời, ngay cả khi nói chuyện cũng phải dè dặt, sợ làm cô ta tủi thân.
"Hà Nhu, cô còn khóc nữa thì cút ngay khỏi phòng bệnh của tôi."
Giọng điệu của Tô Triệt lúc này đã lạnh đi vài phần, không còn chút hơi ấm.
Hà Nhu lập tức khóc nức nở hơn nữa. Vừa nghĩ đến sau này phải sống những ngày nghèo khổ đó, nước mắt cô ta cứ tuôn rơi không ngừng.
Tô Triệt thấy cô ta khóc thảm thương như vậy, trông không giống đang giả vờ chút nào, trong lòng anh bỗng chốc dâng lên cảm xúc lẫn lộn. Lẽ nào giọng mình quá tệ, dọa cô ta khóc thật rồi?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị anh gạt phắt đi.
Anh siết chặt răng, thầm nghĩ: "Tô Triệt, người phụ nữ này đến giờ vẫn còn lừa mày. Uổng công tối qua vào phút cuối mày còn đẩy cô ta một cú, vậy mà cô ta lại chạy biến đâu mất. Nếu còn tin cô ta nữa thì đúng là ngu đến mức không còn lời nào để nói."
Hà Nhu vừa khóc, vừa lén lút quan sát Tô Triệt. Trước đây chỉ cần cô ta khóc là anh nhất định sẽ mềm lòng, ngay cả khi đối mặt với Yến Thù, anh cũng đứng ra đòi công bằng cho cô ta, chẳng lẽ bây giờ lại vô tác dụng?
Cho dù Tô Triệt có thay đổi thì cũng cần thời gian chứ, làm sao có thể chỉ sau một đêm đã trở nên lạnh lùng vô cảm như vậy.
Thấy vẻ mặt Tô Triệt hơi d.a.o động, Hà Nhu lén véo mình một cái để nước mắt trông chân thật hơn: "Anh Tô, em sai thật rồi, tối qua em sợ lắm, ngọn lửa đó cứ bùng lên mãi... Nhà em vốn không có tiền, bố mẹ còn trông cậy vào em kiếm tiền phụng dưỡng..."
"Xin lỗi anh, em sợ lắm thật đấy. Lỡ em xảy ra chuyện gì, họ không có tiền chạy chữa cho em, sau này cũng không có ai chăm sóc họ khi về già. Bố mẹ em đều lớn tuổi cả rồi, em sợ lắm."
Hà Nhu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.
Người ở phòng bệnh bên ngoài nghe thấy giọng nói vừa nũng nịu vừa khóc lóc thảm thiết như vậy đều thấy thương cảm, không biết người trong phòng bệnh này sao mà vô tình đến thế.
Tô Triệt nghe mà sắc mặt tối sầm lại: "Ý cô là nhà tôi có tiền nên tôi đáng lẽ phải c.h.ế.t cháy ở đó? Bố mẹ tôi có tiền thì không cần người phụng dưỡng hay sao?"
Nghe lời này của Tô Triệt, Hà Nhu quên cả khóc, kinh ngạc nhìn anh... Cả người cô ta cứng đờ lại.
Khi nào thì cậu ta bắt đầu biết suy nghĩ rồi?
Câu nói này của Tô Triệt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hà Nhu. Cô ta đã dự đoán vô vàn phản ứng nhưng lại không phải là câu này. Trước đây, chỉ cần cô ta tỏ vẻ yếu đuối, anh lập tức mềm lòng. Vậy mà hôm nay dù cô ta có khóc lóc hay tỏ vẻ đáng thương, dường như chẳng còn chút tác dụng nào.
Thái độ của anh cứ như một người xa lạ vậy. Tối qua đầu óc anh bị chập mạch do vụ nổ, hay là bị ma nhập rồi?
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Nhu cắn môi, lí nhí hỏi: "Anh Tô, anh sao thế?" Ánh mắt cô ta dò xét toàn thân Tô Triệt, cố tìm xem rốt cuộc anh có điểm gì khác lạ nhưng hoàn toàn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Tô Triệt nhìn bộ dạng mong manh yếu đuối của cô ta, cười khẩy, ánh mắt lạnh băng: "Đừng giả vờ nữa. Chuyện Đào Ứng Thải bán cái túi xách năm ngoái, chẳng phải cô chính là người đã kể cho tôi nghe sao?”
Hà Nhu đứng hình. Sao đột nhiên lại nhắc đến Đào Ứng Thải... Lẽ nào anh ta biết chuyện cô ta đã tống tiền Đào Ứng Thải?
Hà Nhu lập tức cười gượng gạo, cố gắng giữ vẻ bình thản: "Sao tự dưng anh lại nhắc tới chuyện đó... Có chuyện gì sao ạ?"
"Có chuyện gì sao?" Tô Triệt lặp lại câu hỏi của Hà Nhu, với ánh mắt băng giá: "Cô thật sự nghĩ chuyện cô tống tiền Đào Ứng Thải, mua chuộc cô ấy để giữ im lặng, tôi không biết chút nào sao?”
Biểu cảm của Hà Nhu đông cứng. Hồi lâu sau, cô ta vẫn lặng thinh như pho tượng, không nói được lời nào.
Tô Triệt cười khẩy. Anh nhớ lại chuyện năm ngoái ở canteen, khi nghe Yến Thù vô tình nhắc đến gì đó, phản ứng của Hà Nhu cực kỳ lạ lùng. Anh đã nảy sinh nghi ngờ nhưng lại nghĩ có lẽ Đào Ứng Thải bắt nạt Hà Nhu, dù sao Đào Ứng Thải vốn có tính cách khá mạnh mẽ.