Con phố vừa nãy còn tấp nập người qua lại, nào là sạp trái cây, nào là quán mì, giờ đây đã bị vụ nổ biến thành tro bụi ngổn ngang.
Mọi người hoảng loạn đến tột cùng, vừa bò, vừa chạy, cố gắng tháo thân nhanh nhất có thể, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, ai nấy cũng đều sợ ngọn lửa sẽ cháy lan, bén vào mình.
Hỗn loạn kéo dài suốt một hồi lâu, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, phải mất gần một tiếng đồng hồ thì đám cháy trên con phố đó mới được dập tắt hoàn toàn.
Những tài xế thường ngày đón khách ở con phố ấy đã bị vụ nổ cướp đi sinh mạng, không còn nguyên vẹn hình hài. Người vợ ôm đứa con mới nửa tuổi, quỵ gối trên mặt đất, tiếng khóc nghẹn ngào đến lạc cả giọng.
Mãi đến khi ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, bà chủ quán may mắn thoát chết, giờ mới hoàn hồn, khai báo toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm đó, nhưng vẫn còn bàng hoàng nhớ lại lời nói cuối cùng của cô gái sáng nay... Nước mắt bà lăn dài trên má như những hạt mưa rào.
Người tốt sẽ được báo đáp.
"Sếp chỉ thị phải kiểm tra tất cả camera giám sát gần đây, nhất định phải tìm ra cô gái mặc đạo bào mà mọi người đã nhắc đến."
"Nghe mọi người đồn rằng chỉ là một con nhóc thần côn vớ vẩn, chuyên lừa đảo thôi, tìm người này làm gì?"
" Tôi đi kiểm tra ngay đây!" Chỉ trong vòng nửa tiếng, tin tức về vụ hỏa hoạn đã lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.
Còn lúc này, Yến Thanh đã kéo chiếc bao tải nặng trịch của mình, tìm một chỗ khá tấp nập người qua lại để bày hàng. Nơi đó có cầu vượt che chắn nên cũng không quá nắng nóng.
Nơi đây là một khu vực hỗn tạp, đủ mọi loại người mua bán, trao đổi. Những người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ vào cô gái mặc đạo bào vừa xuất hiện. Sau khi cô bày những quả dưa hấu từ trong bao tải ra, một tấm vải được trải cạnh đó với dòng chữ: "Một ngày ba quẻ, giá cả phải chăng."
Mọi người càng thêm tò mò.
"Cô bé này, rốt cuộc là cháu xem bói hay là bán dưa hấu vậy?" Một người đàn ông tò mò hỏi, "Tuổi còn trẻ như vậy, sao không ở nhà mà lại ăn mặc thế này ra ngoài đường mưu sinh chứ?"
Yến Thanh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, có vẻ hơi lung lay, thấy có người hỏi mình liền mỉm cười: "Đương nhiên là xem bói nhưng cũng bán cả dưa nữa ạ."
Xem bói là nghề chính nhưng gần đây người tìm cô ngày càng nhiều, thu nhập chẳng đủ trang trải, đành phải bán thêm dưa hấu để kiếm sống qua ngày.
Cô nhìn đám đông tò mò vây quanh, cất tiếng hỏi: "Có ai muốn xem một quẻ không?"
Nghe vậy, đám đông chợt tan đi, nghĩ bụng bỏ tiền ra xem bói thì có khác gì ném tiền qua cửa sổ? Ai nấy lại lo việc của mình.