Nghe tiếng động, Cao Lăng thấy Yến Thanh về thì vội vàng lấy thêm bát đũa dùng một lần: "Thanh Thanh, cậu về rồi à, mau lại đây ăn thêm chút gì đi."
Trương Tiêu cũng nhanh nhẹn kéo ghế mời Yến Thanh ngồi.
"Thanh Thanh, cậu đi ăn ở đâu thế, sao về muộn vậy?"
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút. Yến Thanh ngồi xuống, gắp vài viên bò viên rồi mới chậm rãi nói: "Tớ chưa ăn, dọc đường gặp tai nạn nên vừa về tới đây."
Cao Lăng và Trương Tiêu sửng sốt: "Tai nạn xe?"
Hai người vội lấy điện thoại ra xem. Chuyện này đã gây xôn xao khắp mạng xã hội, đứng đầu top tìm kiếm.
Cao Lăng và Trương Tiêu nhìn nhau, vừa thấy sợ dùm Yến Thanh, vừa không khỏi cảm thán: "Dạo này sao thế nhỉ, xảy ra lắm chuyện, c.h.ế.t chóc nhiều quá..."
Cao Lăng bĩu môi: "Lần nào cũng đụng phải chúng ta nữa chứ."
Nhất thời, cả hai không biết đây là vận may hay vận rủi nữa.
Nếu nói là may mắn, thì lại toàn vướng vào những chuyện xui xẻo, còn nói là xui rủi, thì lần nào cũng thoát hiểm một cách khó tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả hai đều cảm thấy nhờ có vị thần may mắn Yến Thanh ở đây nên họ mới nhiều lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Nhưng lời của Cao Lăng và Trương Tiêu lại khiến Yến Thanh nghĩ đến chuyện khác.
Gã áo bào trắng không lựa chọn ngẫu nhiên, mà nhắm thẳng vào những người có thể chất đặc biệt. Cao Lăng và Trương Tiêu ở cạnh cô lâu ngày, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi khí tức đặc biệt từ cô.
Cũng chính vì cô mà hai người họ mới liên tục gặp chuyện nhưng cũng nhờ lá bùa hộ mệnh cô tặng năm ngoái mà họ mới thoát khỏi kiếp nạn.
Yến Thanh khẽ nhíu mày. Cứu được họ một hai lần thì không thành vấn đề nhưng lâu dài, nếu thật sự bị kẻ đó nhắm tới thì dù có bao nhiêu bùa hộ mệnh cũng chẳng ích gì.
"Dạo này, tốt nhất hai cậu đừng ra khỏi trường, ngoài kia đang rất loạn." Cao Lăng đáp lời: "Đừng nói ra khỏi trường, nếu không phải đi học thì tớ còn chẳng muốn bước chân ra khỏi ký túc xá chứ nói gì. Nguy hiểm thật sự."
Trương Tiêu gật đầu đồng tình: "Cứ ra ngoài là gặp chuyện, không khéo lại tưởng bị thứ gì đó ám, vận rủi cứ quấn lấy thân mình ấy chứ. Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi."
Hai người vừa nói vừa gắp thịt cho Yến Thanh ăn. Vì biết cô thích ăn thịt nên họ đã gọi thêm thật nhiều. Ban đầu còn sợ cô đi ăn ngoài về rồi thì sẽ không ăn hết, ký túc xá lại không có tủ lạnh, số thịt này sẽ không giữ được lâu.
Giờ Yến Thanh về rồi thì không sợ nữa, chỗ thịt này chắc chắn sẽ được dọn sạch.
Yến Thanh đang dùng bữa, nghe Trương Tiêu nói thế liền đặt đũa xuống, nhìn về phía hai cô bạn: "Lá bùa hộ mệnh tớ đưa cho hai cậu trước đây ở đâu, lấy ra đây tớ xem nào."
Cao Lăng và Trương Tiêu nhìn nhau, sau đó mới đứng dậy lục lọi túi, lấy ra hai lá bùa đưa cho Yến Thanh.
"Thanh Thanh, có chuyện gì sao?" Thấy Yến Thanh chăm chú nhìn lá bùa trong tay, Cao Lăng không nhịn được hỏi.
Chỉ thấy Yến Thanh đột nhiên cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên mỗi lá bùa. Hai người bạn kia lập tức kinh ngạc đến thốt lên!
Trương Tiêu phản ứng nhanh nhất, vội vàng lục tung đồ đạc tìm băng cá nhân.
Yến Thanh trầm giọng nói: "Hai lá bùa này, hai cậu nhất định phải luôn giữ bên mình, không được rời xa dù chỉ một bước."
Thấy vẻ mặt Yến Thanh nghiêm túc khác thường, Trương Tiêu và Cao Lăng ngẩn người ra rồi gật đầu: "Ừ."
Dù không biết Yến Thanh đã làm gì nhưng cả hai vẫn tin tưởng cô một cách vô điều kiện. Chỉ cần là lời cô nói thì chắc chắn có lý do chính đáng của nó, cứ làm theo là được.
Nhận lấy lá bùa dính máu, hai người cẩn thận cất vào người, không dám chút nào lơ đễnh.
Bữa lẩu này ăn no căng bụng, đến mức muốn vỡ bụng. Ba người ngồi trên giường của Trương Tiêu, cùng nhau xem phim.
Dạo trước Cao Lăng có mua một cái máy chiếu, giờ treo màn hình lên, ba người tắt hết đèn, xem đến mức nhập tâm hoàn toàn. Nội dung phim hơi ảo diệu nhưng vì đủ kịch tính, ly kỳ nên cũng tạm ổn. Cao Lăng xem tình tiết "máu chó" này, đột nhiên nhớ ra chuyện khác: "Nghe nói Tô Triệt với cái đuôi nhỏ của cậu ta cạch mặt nhau rồi."
Trương Tiêu ngơ ngác: "Cái đuôi nhỏ nào vậy?"
Cao Lăng nói tiếp: "Là Hà Nhu đó."
Trương Tiêu lập tức hiểu ra.
Hà Nhu từ lúc thi đậu vào Vân Đại đã luôn quấn quýt bên cạnh Tô Triệt, chưa từng thấy cô ta thân thiết với ai khác, ngay cả bạn cùng phòng cũng không quan tâm. Hễ tan học là tìm Tô Triệt, không có tiết thì đi học ké lớp của Tô Triệt. Tô Triệt đi đâu cũng có cô ta lẽo đẽo theo sau, vì thế nên bị mọi người xem là cái đuôi của Tô Triệt.