Tiểu Trương nhìn Nhiếp Song trước mặt, mấp máy môi, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không tiện mở lời.
Rõ ràng cậu đã dặn người chặn Nhiếp Song bên ngoài, vậy mà giờ cô ấy vẫn vào được.
Nhiếp Song mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt cô sáng hẳn lên: " Đúng là em không vào được thật, có người đã chặn em lại. Nhưng mà sếp của anh – cái người mà anh hay gọi ấy – đã cho em vào... Nếu không, hộp cơm em tự tay làm hôm nay, anh đã chẳng được nếm thử đâu."
Tiểu Trương lập tức cứng họng. Yến Tu Văn xưa nay không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, chắc chắn là do buổi sáng cậu đã trót cười nhạo sếp, đúng là anh ấy quá nhỏ mọn rồi. Cậu nghe thấy giọng Nhiếp Song pha lẫn tiếng cười khúc khích bên cạnh: "Anh ấy tốt thật đấy."
Nhiếp Song ngồi cạnh nhìn Tiểu Trương, thấy cậu không ăn liền tò mò hỏi: "Sao anh không ăn vậy, hay là món em nấu hôm nay không ngon à?”
Đôi mắt cô chăm chú nhìn hộp cơm một lúc lâu. Rõ ràng là cô làm đúng theo công thức, nhìn cũng rất đẹp mắt cơ mà. Cao Lăng và mấy người bạn còn nói chắc chắn sẽ "cưa đổ" được 'ông chú' khó tính này.
Tiểu Trương do dự giây lát, cuối cùng vẫn không sao cầm đũa lên nổi. Hộp cơm bày biện trước mắt, sắc hương vị đều vẹn toàn. Quả thực, Nhiếp Song có năng khiếu đặc biệt trong khoản này. Một cô gái vừa xinh đẹp, gia thế hiển hách, lại xuất sắc trên mọi phương diện. Một người ưu tú đến vậy, tại sao lại cứ nhất quyết để mắt đến một người như mình?
Thời gian này, Nhiếp Song liên tục tìm cớ tiếp cận cậu. Lúc thì rủ đi xem phim, lúc lại viện cớ có vấn đề cần hỏi han, cần cậu giải quyết. Chỉ cần có bất kỳ lý do nào để đến gần cậu, cô ấy đều đã tận dụng triệt để.
Cách đây không lâu, cậu đăng một dòng trạng thái than thở công việc quá bận rộn, đến bữa trưa cũng chẳng thể ăn.
Cậu không thể ngờ rằng Nhiếp Song lại để ý đến vậy. Ngày hôm sau đã mang đến một hộp cơm "tình yêu" do chính tay mình chuẩn bị. Đặc biệt là một quả trứng ốp la hình trái tim khiến mặt cậu đỏ bừng.
Sống từng này tuổi, đây là lần đầu tiên có con gái nấu cơm cho mình.
Nhưng càng tìm hiểu và tiếp xúc sâu hơn, Tiểu Trương càng sợ hãi, bởi vì một cô gái trẻ trung, năng động như thế, thật khó ai có thể kháng cự nổi sự "tấn công" nhiệt tình ấy, huống chi cậu chỉ là một người đàn ông vô cùng bình thường.
Càng rung động bao nhiêu, cậu càng cảm thấy mình phải giữ khoảng cách với Nhiếp Song bấy nhiêu. Nhìn Nhiếp Song đang chăm chú nhìn hộp cơm với ánh mắt chờ đợi, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm.
"Sau này em không cần mang cơm đến cho anh nữa."
Nhiếp Song sững người ngay lập tức, dường như không thể hiểu nổi ý cậu: "Em nấu không ngon sao?” Vẻ mặt ngơ ngác đầy khó hiểu của cô ấy khiến Tiểu Trương thoáng chút không đành lòng, nhưng cũng càng thêm kiên định. Một cô gái tốt đến nhường này xứng đáng có được người tốt hơn cậu. Cậu không thể vì mình mà làm lỡ dở tương lai của cô ấy, tốt nhất là nên nói rõ ràng ngay bây giờ.
Đối diện với ánh mắt của Nhiếp Song, Tiểu Trương hạ giọng, trầm tĩnh nói: "Nhiếp Song, anh đã dặn người chặn em lại bên ngoài đấy. Chúng ta không hợp nhau đâu. Từ nay về sau, em đừng đến nữa."
Nhiếp Song vốn nghĩ, một người dù có khó theo đuổi đến mấy, chỉ cần cô kiên trì, rồi sẽ có ngày đạt được chút tiến triển. Thế nhưng, cô không bao giờ ngờ rằng điều chờ đợi mình lại là lời từ chối thẳng thừng, dứt khoát đến vậy từ đối phương. Có lẽ là để giữ thể diện và chút tự trọng còn sót lại cho cô, giọng cậu hạ rất thấp, không ai khác có thể nghe thấy, lời nói cũng cố gắng uyển chuyển hơn.
Cô ấy cắn răng, vẫn cố chấp đẩy hộp cơm về phía cậu: "Anh nếm thử một miếng thôi, em đã mất hai ngày mày mò mới làm được món này đó, anh nếm thử đi..."
Để làm cơm hộp, cô ấy đã thuê hẳn một căn hộ nhỏ bên ngoài trường. Ngoài thời gian học, mỗi ngày đều miệt mài thử nghiệm những món ăn mới trong căn bếp của mình. Ban đầu còn cắt vào tay. Đến muối, nước tương cũng không biết cho bao nhiêu là đủ, liều lượng thế nào. Nhưng đến bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn có thể tự tin nấu được những món ăn mà không cần xem công thức nữa.
Điều này là việc mà trước đây cô ấy chưa từng nghĩ đến, chứ đừng nói là làm. Nhà có đầu bếp riêng, nếu đói thì có thể ra nhà hàng sang trọng bên ngoài ăn ngay lập tức. Trong mắt bố mẹ cô, việc bếp núc hoàn toàn là một chuyện nhỏ nhặt, không đáng để bận tâm hay phải đích thân ra tay.
Thế nhưng, chính những việc 'vặt' như thế, mỗi khi nghĩ đến cảnh Trương Nhất Hiền ăn món mình nấu và có thể khen một câu, lòng cô lại tràn ngập niềm mãn nguyện.