Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 439

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Khi bố mẹ Yến về đến nhà, ba anh em đang ngồi chơi game trong phòng khách. Ngay cả Yến Thanh, người vốn chẳng mấy khi động vào tay cầm game cũng vẫn vui vẻ nhập cuộc cùng. Dù người giúp việc đều đã nghỉ phép, nhà cửa vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.

Không khí thoải mái, vui vẻ này khiến tâm trạng căng thẳng của bà Yến dịu đi phần nào. Yến Đình Chu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai vợ an ủi.

"Bố mẹ có mang quà về cho các con đây, mau ra xem này." Ông Yến nói.

Nghe vậy, cả ba anh em liền đứng dậy đi về phía bố mẹ. Người chạy tới đầu tiên là Yến Trăn, theo sau là Yến Thù. Nhìn bề ngoài, có vẻ như chuyện bố mẹ ruột tìm đến không ảnh hưởng quá nhiều đến cô. Cô vẫn ăn uống, vui chơi bình thường.

Tuy nhiên, Yến Đình Chu với sự tinh ý của người làm cha vẫn nhận ra nét gượng gạo, không được tự nhiên ẩn sau vẻ ngoài bình thản của cô con gái nuôi.

"Tiểu Thù, lên phòng sách với bố một lát, bố có chuyện muốn nói với con." Ông nói trầm giọng.

Yến Trăn và Yến Thanh lập tức liếc nhìn về phía Yến Thù và bố. Yến Trăn định nói gì đó nhưng bị bà Yến nhanh chóng kéo lại.

Yến Thù lúc này mới đặt món đồ đang cầm trên tay xuống, im lặng đi theo bố lên phòng sách trên lầu.

Trong phòng sách, Yến Đình Chu nhìn thẳng vào mắt cô con gái nuôi, nhẹ nhàng nói: “Chuyện gặp mặt bố mẹ ruột của con sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Hôm nay bố muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng con là gì."

Yến Đình Chu vừa nói xong, Yến Thù lập tức cảm thấy căng thẳng. Ý của bố là sao?

Lúc này, tâm trạng cô hơi giống cảm giác khi Yến Thanh mới được tìm về, thấp thỏm không yên.

Chị (Yến Thanh) đã về với bố mẹ ruột, vậy mình có phải cũng nên về với bố mẹ ruột không... Nhưng cô không muốn.

Từ khi có ký ức, cô đã luôn ở bên cạnh bố mẹ nuôi rồi. Chính họ đã nhặt cô từ đống rác về, cho cô một mái ấm ở nhà họ Yến. Tất cả người thân quen thuộc của cô đều ở gia đình này.

Có lẽ trước đây cô còn chút tò mò về bố mẹ ruột, nhưng giờ đây, khi họ thực sự xuất hiện, sự tò mò đó cũng tan biến. Cô nhận ra điều mình thực sự quan tâm chỉ là cuộc sống hiện tại.

Cô thực sự không hề muốn rời khỏi nhà họ Yến, không muốn xa bố mẹ nuôi.

Nhưng mặt khác, Yến Thù lại sợ người khác biết suy nghĩ này của mình. Liệu mọi người có nghĩ cô là kẻ vô tình, không cần đến bố mẹ ruột, là một đứa ích kỷ không?

Cô cắn môi, nhìn người bố nuôi trước mặt, cái miệng hé mở rồi lại từ từ khép lại, hồi lâu cũng không thốt nên lời.

Yến Đình Chu hơi nhíu mày. Với tính cách của cô con gái nuôi này, hiếm khi có lúc ấp úng đến vậy. Ông có thể lờ mờ đoán được phần nào, hỏi: "Con không muốn nhận họ à?”

Yến Thù gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không phải không muốn nhận, chỉ là..."

Cô do dự một lát, cuối cùng đành hỏi: "Bố, con còn có thể ở lại đây không ạ?"

Cô sợ rằng nếu nhận bố mẹ ruột rồi thì sẽ không thể trở về nhà họ Yến này nữa, nơi cô đã sống mười mấy năm nay.

Yến Đình Chu lập tức hiểu ra. Con gái nuôi lo lắng rằng sau khi được bố mẹ ruột nhận lại thì sẽ không thể quay về ngôi nhà này nữa. Ông vừa xót xa vừa buồn cười: "Đây mãi mãi là nhà của con. Quyền quyết định là ở con, bố mẹ đều tôn trọng con."

Không thể tránh khỏi việc gặp gỡ nhà họ Hà, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thù Nhi cũng có quyền biết sự thật về việc mình bị thất lạc năm đó như thế nào.

Bây giờ, khi đã hiểu suy nghĩ thật sự của con gái nuôi, trái tim Yến Đình Chu cuối cùng cũng có thể yên tâm phần nào. Có lẽ điều này không công bằng với nhà họ Hà nhưng nếu bản thân Thù Nhi không muốn đi thì nhà họ Yến đành phải ích kỷ một lần vậy. ...

Vợ chồng nhà họ Hà lại tìm đến. Chỉ là lần này, cửa lớn nhà họ Yến rộng mở, mời họ vào. Vợ chồng Yến Đình Chu ngồi trong phòng khách, Yến Thù ngồi cạnh bà Yến.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 439