Nhưng ông Yến và Yến Thanh đều im lặng không nói gì. Hai cha con giống hệt nhau, dường như đã sớm nhìn ra vấn đề nào đó đằng sau chuyện này.
Yến Trăn khịt mũi một tiếng: "Vậy thì chắc phải là chuyện lớn liên quan đến tính mạng người ta mới gấp gáp như vậy."
Nếu không thì chuyện quan trọng như tìm được con gái ruột, sao có thể gác lại một bên?
Nghe vậy, Yến Thanh liếc nhìn anh trai mình. Người anh cả này miệng lưỡi cũng thật thà quá.
Lúc này, vợ chồng nhà họ Hà đã vội vã đến khu nội trú của bệnh viện. Bác sĩ từ phòng bệnh bước ra, giọng nói nặng trĩu: "Khí huyết bệnh nhân suy giảm trong thời gian dài, hôm nay lại sốt cao và nôn mửa, tình hình chưa mấy khả quan, không thể trì hoãn thêm nữa, vẫn phải nhanh chóng tìm được nguồn thận phù hợp."
Sắc mặt Lý Tường tái nhợt, phải được Hà Vĩ bên cạnh dìu đỡ.
Hà Vĩ liên tục dạ vâng, rồi hỏi dò bác sĩ gần đây có nguồn thận nào phù hợp không nhưng vẫn nhận được câu trả lời như cũ.
Ông ta nghiến chặt răng. Tất cả hy vọng cuối cùng của Xương Nhi đều đặt trọn vào đứa con gái ruột này.
Trong phòng bệnh, cậu bé mười ba tuổi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt đến đáng thương. Nhưng khi thấy cha mẹ vào, cậu vẫn cố nhếch môi nở nụ cười gượng gạo: "Bố mẹ, sao hôm nay mọi người đến sớm vậy?"
Bình thường giờ này, đáng lẽ ra họ phải đang bận rộn mới phải.
Lý Tường rót cốc nước cho con trai uống, nhìn bộ dạng yếu ớt của con mà lòng quặn thắt.
Hà Vĩ giải thích: "Hôm nay không bận lắm. Xương Nhi hôm nay thấy thế nào?" Vừa hỏi, ông ta vừa đưa tay sờ trán Hà Dĩ Xương, xác nhận đã hạ sốt, ông mới an tâm phần nào.
Hai vợ chồng vô cùng dịu dàng, dường như dành hết mọi sự quan tâm cho đứa con trai trước mặt.
Hà Dĩ Xương uống từng ngụm nước nhỏ, sợ cha mẹ lo lắng nên không dám tỏ ra đau đớn: "Con thấy khỏe lắm, còn khỏe hơn hôm qua nữa..." Nhưng thực tế, dù cậu cố che giấu, tình trạng sức khỏe thật sự yếu kém của cậu vẫn không thể che giấu được.
Biện pháp duy nhất có thể cứu mạng hiện giờ là nhanh chóng thay thận nhưng cả hai vợ chồng đều không tương thích với con trai và suốt thời gian dài cũng không tìm được nguồn thận phù hợp. Nếu không phải vậy, họ cũng chẳng phải bỏ ra số tiền lớn để nhờ người điều tra tung tích con gái ruột làm gì.
Nhưng con gái bây giờ đang ở nhà họ Yến, ăn sung mặc sướng, lại còn được vợ chồng nhà đó coi như hòn ngọc quý trong tay. Nếu để nhà họ Yến biết họ tìm lại con gái chỉ để có thêm cơ hội tìm người tương thích cứu con trai thì làm sao nhà họ Yến có thể chấp nhận trao trả con gái lại? Nghĩ đến chuyện này, Lý Tường liền tức tối đến đỏ cả mặt. Nếu không có hai đứa con trai con gái nhà họ Yến hôm đó cản trở, vợ chồng bà ta đã sớm đưa con gái về xét nghiệm tương thích. Nếu tương thích thành công, con trai bà ta đã được cứu rồi.
Bây giờ cứ trì hoãn mãi, Xương Nhi của bà ta làm sao đợi được nữa.
Hà Dĩ Xương nhìn cha mẹ trước mặt, hỏi: "Bố mẹ, gần đây hai người bận gì thế ạ? Con nghe anh Từ nói hai người gần đây cứ tìm ai đó, còn đến cả đồn cảnh sát, có chuyện gì sao ạ?"
Hà Vĩ và Lý Tường nhìn nhau, che giấu, nói: "Bố mẹ dạo này hơi bận, chỉ là gặp lại bạn cũ rồi giúp họ tìm người thôi, không có gì đâu. Xương Nhi đói không, mẹ gọi đồ ăn cho con nhé?"
Ánh sáng trong mắt Hà Dĩ Xương chợt vụt tắt, nhưng rồi cậu bé vẫn nhanh chóng nở một nụ cười: "Vâng ạ."
Ra khỏi phòng bệnh, Lý Tường bực bội: "Cái cậu Từ Chỉ này, đến thăm Xương Nhi sao lại nói năng lung tung như vậy?"
Lỡ mà nói hớ ra, với tính cách của Xương Nhi, làm sao thằng bé không suy nghĩ lung tung cho được?
Hà Vĩ trầm giọng: "Để lát nữa tôi sẽ nói chuyện với ông Từ, sau này đừng cho Từ Chỉ đến thăm Xương Nhi nữa."
Nhưng Lý Tường lại quặn lên một nỗi chua xót, khó chịu khôn tả trong lòng. Bà tựa vào vai chồng: "Xương Nhi của chúng ta sao lại khổ thế này, thằng bé còn nhỏ quá... Bà ta khóc nức nở, ngẩng đầu nhìn Hà Vĩ: "Ông nói xem... liệu đây có phải là quả báo mà ông trời dành cho chúng ta không..."