"Chị ấy trông không vui đâu, hôm nay tụi mình đừng chọc vào."
Yến Thù khẽ chớp mắt: "Chẳng lẽ chú út với chị ấy cãi nhau thật sao?"
Lần trước cô đã thấy chị ấy dán mẩu giấy gì đó lên cửa, không cho chú út vào, xem ra hai người đúng là có xích mích rồi.
Nhưng cô không tài nào tưởng tượng nổi, với tính cách của chị ấy và chú út thì có thể cãi nhau vì chuyện gì, hay nói đúng hơn là, làm sao họ có thể cãi nhau được chứ.
Yến Trăn nghe Yến Thù nói, suy nghĩ một lát rồi hùa theo: "Chắc chắn là chú út đã chọc giận chị ấy rồi!" "Cái tính khí thất thường của chú út thì ai mà chịu nổi cơ chứ?"
Khi về đến nhà họ Yến, Yến Trăn kéo Yến Thù đi qua phòng khách thì phát hiện Yến Đình Chu đã ngồi sẵn trên sofa, rõ ràng là đang đợi họ.
Yến Thanh bước vào sảnh sau, cảm thấy không khí có phần căng thẳng, liền nhìn mấy người họ thêm vài lượt.
"Đã đến bệnh viện rồi sao?" Yến Đình Chu trầm giọng hỏi.
Nghe câu này, Yến Thù sững sờ, còn Yến Trăn bên cạnh cũng ngẩn người.
Yến Trăn lập tức thắc mắc: "Bố, sao bố biết tụi con đến bệnh viện?" Chẳng lẽ bố gắn định vị trên người tụi con?
Nhưng Yến Đình Chu không bận tâm đến Yến Trăn mà chỉ nhìn Yến Thù. Thấy Yến Thù gật đầu, ông dịu giọng nói: "Về là tốt rồi, sau này nhà đó có đến cũng đừng bận lòng."
Nghe vậy, Yến Thù làm sao mà không hiểu. Bố nuôi chắc chắn đã sớm biết nhà họ Hà tìm đến nhận con gái là vì mục đích gì, hôm nay để cô đi như vậy chính là muốn cô tận mắt thấy bộ mặt thật của họ.
Yến Thù gật đầu: "Vâng ạ."
Cô cũng không muốn gặp lại đôi vợ chồng đó thêm lần nào nữa.
Yến Trăn lúc này mới ngớ người ra: "Bố, hóa ra bố biết thừa nhà đó tìm Thù Thù là để con bé hiến tủy cứu con trai họ à?"
Yến Thanh cũng lập tức nhìn Yến Đình Chu. Biết rõ mục đích của nhà họ Hà mà vẫn để Thù Thù tiếp xúc với họ, tư duy của một doanh nhân quả nhiên sâu sắc và đầy toan tính.
Lần này Thù Thù đã biết rõ, dù trước đây có suy nghĩ gì thì sau này cũng sẽ cắt đứt mọi ý niệm về mối quan hệ huyết thống với bố mẹ ruột, hoàn toàn không muốn qua lại nữa.
Như vậy cũng xem như đã thực sự giữ chân được đứa con gái này ở lại nhà họ Yến.
Yến Đình Chu liếc nhìn con trai: "Còn không mau đi rửa mặt thay đồ đi?"
Cái dáng vẻ luộm thuộm ấy mà chạy ra ngoài, lỡ bị đám phóng viên chụp được, mai lên báo thì cả Vân Thành này đều sẽ biết nhà họ Yến có một cậu con trai không chút chú ý đến vẻ ngoài mất.
Nhưng Yến Thanh không vội vàng tắm rửa hay dùng bữa, cô kể lại câu chuyện mình nghe được ở bệnh viện hôm nay: "Hôm nay ở bệnh viện con nghe nói năm đó chính họ đã nhẫn tâm vứt bỏ Thù Thù. Đây là tội bỏ rơi con cái, chúng ta hoàn toàn có thể kiện họ." Thù Thù không thể cứ mãi bị họ bắt nạt như vậy được. Nghe nói là bố mẹ ruột, nhưng hành xử còn tệ hơn cả người dưng ngoài đường. Nghe Yến Thanh nói, Yến Thù cụp mắt xuống, không nói gì thêm.
Năm đó, Hà Vĩ khởi nghiệp liên tiếp thất bại, lại còn nợ nần chồng chất. Đường cùng, qua lời giới thiệu của một đối tác làm ăn, ông ta tìm đến một thầy bói nổi tiếng linh nghiệm. Thầy phán rằng trong nhà có một " sao quả tạ" là nữ. Chỉ cần " sao quả tạ" này còn ở nhà, tài vận của Hà Vĩ sẽ mãi bị cản trở, nhà họ Hà không bao giờ ngóc đầu lên được. Hà Vĩ sẽ khó có con trai, thậm chí còn có thể bị tổn thọ, đoản mệnh.
Cuối cùng, cả nhà họ Hà nhất trí rằng cái gọi là " sao quả tạ" chính là Yến Thù, lúc ấy cô bé chỉ mới vài tuổi.
Trên đường về, họ đã nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái bé bỏng ven đường.
Sau đó, Yến Thù được vợ chồng nhà họ Yến nhặt về nuôi khi họ đang trên đường tìm kiếm con gái ruột thất lạc của mình.
Không lâu sau khi nhẫn tâm bỏ rơi Yến Thù, Lý Tường lại bất ngờ phát hiện mình có thai. Ít lâu sau, Hà Vĩ nhận được một khoản đầu tư lớn, việc kinh doanh cũng dần khởi sắc. Sau khi đứa con trai ra đời, hai vợ chồng coi cậu bé như phúc tinh giáng trần, từ nhỏ đã cưng chiều hết mực, coi như báu vật.
Cũng vì thế, hai vợ chồng càng tin chắc rằng con gái chính là " sao quả tạ".