Tiểu Trương trợn tròn mắt. Cậu xem phim thấy mấy ông đạo sĩ vẽ bùa toàn cắn phập ngón tay mình, trông vừa ngầu, vừa khí chất, lại ra vẻ cao nhân thâm sâu khó lường lắm!
Nhìn lại Yến Thanh trước mặt, đang dùng thứ m.á.u không rõ nguồn gốc mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, cậu dè dặt hỏi một câu: "Cô Yến, sao cô không cắn ngón tay, dùng m.á.u của mình ấy?"
" Tôi thấy trên phim ảnh, người ta toàn dùng m.á.u mình vẽ bùa mà."
Yến Thù cũng tò mò nhìn Yến Thanh, ngay cả Yến Tu Văn cũng liếc sang.
Chỉ thấy Yến Thanh mắt không thèm chớp, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ mà đáp một câu: "Đau."
Yến Thù bật cười thành tiếng. Yến Tu Văn đứng cạnh, khóe môi cũng khẽ cong lên một nụ cười nhạt, thoáng qua đến mức khó mà nhận ra.
Tiểu Trương: "..." Cô Yến đúng là người thành thật nhất mà cậu từng biết.
Trận pháp gọi hồn được thiết lập. Yến Thanh dùng tròng mắt làm vật dẫn, bắt đầu niệm chú: "Hồn phách lang thang, nơi nao trú ngụ? Tam hồn mau giáng, thất phách tới đây! Cửa trời mở, cửa đất mở, nay mời thiên lý đồng tử đưa hồn tới! Cấp cấp như luật lệnh!"
Xung quanh bỗng bốc lên một làn khói trắng mờ ảo, đầy ma mị. Cùng lúc đó, tiếng chuông trên người cô khẽ ngân lên, một hình bóng mờ ảo dần hiện rõ trong làn khói.
Yến Thù đã có kinh nghiệm từ trước, vội nép sát sau lưng Yến Thanh, cảm thấy an tâm lạ thường.
Khi làn khói trắng tan đi, hình bóng người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn. Một thanh niên mặc áo sơ mi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mấy người trước mặt.
Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ hoang mang, giọng khàn khàn: "Các người là ai?"
Đúng lúc Yến Tu Văn và Tiểu Trương đang đắn đo xem nên bắt đầu hỏi từ đâu, giọng Yến Thanh đã trong trẻo vang lên, đi thẳng vào trọng tâm: "Anh c.h.ế.t rồi. Chúng tôi nhặt được tròng mắt của anh. Hiện tại cảnh sát đang điều tra vụ án của anh. Anh còn nhớ gì không?" Nghe vậy, người đàn ông dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tái đi trông thấy: "Là... là bạn gái cũ của tôi."
Hắn trông vô cùng đau khổ, khụy xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối mà khóc nức nở.
" Tôi c.h.ế.t rồi... Tôi c.h.ế.t rồi thì bà ngoại tôi biết làm sao đây..." Giọng hắn nghẹn ứ, những tiếng nức nở không ngừng vang lên.
Yến Thanh kiên nhẫn an ủi anh vài câu. Đợi đến khi người đàn ông bình tâm trở lại, cô mới hỏi về tên tuổi, địa chỉ và toàn bộ diễn biến vụ án.
Tiểu Trương lập tức giơ ngón cái tán thưởng. Cậu cực kỳ thích sự thẳng thắn, rõ ràng của Yến Thanh, cô hỏi chuyện không bao giờ vòng vo. Lúc này, người đàn ông mới từ từ kể lại câu chuyện của mình...
Anh ta tên là Vương Trâm. Cha mất sớm, mẹ tái giá, anh được bà ngoại một tay nuôi nấng trưởng thành.
Anh không thông minh lắm, việc học hành cũng không quá xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, anh chỉ có thể làm công nhân trong một nhà máy chế biến thực phẩm. May mắn là anh chăm chỉ, làm việc nghiêm túc và luôn nỗ lực hết mình nên chỉ sau hai năm đã được thăng chức phó quản đốc.
Ba năm trước, anh quen bạn gái cũ tên Tống Ngữ, lúc đó cô đang là sinh viên Đại học Vân Thành.
Hai người rất hợp nhau, sau một thời gian tìm hiểu đã chính thức trở thành một đôi.
Nhưng điều Vương Trâm không bao giờ ngờ tới là, Tống Ngữ lại có khuynh hướng bạo lực!
Lúc mới quen Tống Ngữ, Vương Trâm thấy cô là một cô gái khá dễ thương, tính tình phóng khoáng, vui vẻ, nói chuyện cũng rất hợp gu với anh.
Sau khi hai người quen nhau, Tống Ngữ thỉnh thoảng đến nhà Vương Trâm. Cặp đôi trẻ cùng nhau nấu ăn, cuộc sống tuy giản dị nhưng cũng coi như không tệ.
Vì Tống Ngữ nhỏ hơn Vương Trâm vài tuổi, anh đặc biệt chăm sóc cô bạn gái này, cẩn thận nâng niu. Anh thậm chí còn hứa hẹn vài năm nữa, khi tiết kiệm được chút tiền sẽ mở một tiệm trà sữa mà Tống Ngữ yêu thích nhất, kinh doanh nhỏ, rồi mua nhà ở Vân Thành và kết hôn. Nhưng rồi một lần mâu thuẫn, hai người cãi nhau, Tống Ngữ đã ra tay với Vương Trâm, khiến cánh tay anh bầm tím một mảng lớn. Sau đó, cô ta đã liên tục xin lỗi và tỏ vẻ hối hận với Vương Trâm một thời gian.