"Còn dám vờ làm kẻ bị hại mà tố cáo trước, tung tin đồn nhảm trên mạng, đúng là quá nể mặt bọn họ rồi."
Lúc này, Yến Thanh đã đến đúng phòng mà vợ chồng họ Hà chỉ định. Sau khi nhấn chuông, cửa mở ra, Lý Tường và Hà Vĩ đứng ngay sau cửa.
Hà Vĩ mấy hôm trước về giải quyết chuyện công ty, sáng nay mới quay lại Vân Thành. Mấy ngày nay nén giận trong lòng, ông ta đoán là nhà họ Yến đứng sau ngáng chân công ty mình nhưng lúc này lại không thể làm gì được.
"Nếu không phải vì con sao chổi này, ông đây cần gì phải hạ mình đi cầu cạnh đám nhà đầu tư kia?" "Biết đâu chừng, Xương Nhi bị bệnh cũng là do nó hại!"
Lý Tường thì ngược lại, thái độ khác hẳn trước kia, tỏ ra đặc biệt nhiệt tình với Yến Thanh, đưa tay định kéo cô vào, vừa nói: "Mau vào đây, vào trong rồi nói."
Nhưng Yến Thanh né tay bà ta, thái độ lạnh lùng: "Có chuyện gì thì nói ngay tại đây đi."
Cô đứng ngay cửa, không hề có ý định đi vào.
Thấy rõ sự đề phòng của con gái đối với hai vợ chồng, Lý Tường cười gượng: "Con bé này, làm gì vậy chứ, bố mẹ chẳng lẽ lại hại con sao?"
"Mau vào trong nói chuyện, đứng ở cửa để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?" Bà ta vừa nói, vừa định đưa tay kéo Yến Thanh lần nữa, muốn lôi người vào trong. Nhưng tay vừa chạm vào Yến Thanh đã bị cô dùng sức hất mạnh ra.
Yến Thanh dùng sức rất mạnh, dù sao một năm rèn luyện thể lực ở trường đâu phải để trưng bày.
Lý Tường hoàn toàn không đề phòng, bị lực đẩy mạnh khiến bà ta loạng choạng, suýt chút nữa đập đầu vào cửa nếu Hà Vĩ không kịp đỡ lấy.
Hà Vĩ cau mày, quát lên: "Cô làm cái gì vậy hả? Gia giáo nhà họ Yến dạy cô đối xử với trưởng bối như thế à?"
Giọng ông ta rất lớn, đến mức Yến Trăn đi theo sau nghe rõ mồn một.
Anh nén lại ý muốn xông ra dạy dỗ người khác, nấp vào một góc chuẩn bị quay thêm chút "bằng chứng”.
Dù sao trong tình huống này mới càng dễ quay được bộ mặt xấu xí của cặp vợ chồng này.
Nghe vậy, Yến Thanh bật cười: "Gia giáo? Lúc nhỏ các người coi tôi là sao chổi mà vứt bỏ tôi đi, sao không nghĩ đến gia giáo của tôi?"
"Bây giờ con trai bị bệnh, cần đến tôi rồi thì lại lôi cái giọng trưởng bối ra à."
"Làm bao nhiêu chuyện thất đức, còn mặt dày lên mạng ăn vạ ngược lại, ai cho các người cái mặt đó hả?"
Yến Thanh lúc này đối mặt với hai người kia đã không còn sự dè dặt như khi còn nghĩ họ là cha mẹ ruột nữa. Cô mở miệng tuôn một tràng chửi rủa.
"Gia giáo nhà họ Yến chúng tôi quá tốt rồi nên mới để các người làm loạn cả ngày trước cửa mà không báo cảnh sát cũng không kiện các người tội bỏ rơi năm đó. Các người đúng là được đằng chân lân đằng đầu, mặt dày hơn cả tường thành, chó cũng không sủa vào được!"
Bị mắng một trận, vợ chồng Hà Vĩ đều sững sờ, hoàn toàn không phản ứng kịp. Hai lần trước con bé có nói gì nhiều đâu, cứ e dè sợ sệt, sao hôm nay lại miệng lưỡi sắc sảo, đanh thép đến vậy.
Hoàn toàn không lường trước được tình huống này, cả hai nhất thời không thể phản ứng nổi, chỉ biết đứng chôn chân nhìn Yến Thanh xối xả chửi mắng.
Yến Trăn đang quay video cũng phải trợn mắt há mồm. Yến Thanh nhà mình lại có tính nóng nảy thế này sao?
"Mắng người ta không ngóc đầu lên được, không cho nửa cơ hội đáp trả. Video này mà tung lên mạng, mình còn lo cư dân mạng lại đổ xô về phe nhà họ Hà mất..."
Yến Trăn bên này còn đang lo lắng thì bên kia sắc mặt Hà Vĩ đã tối sầm lại.
"Biết sớm mày thành cái dạng này, may mà năm đó vứt bỏ mày rồi!" Trán Hà Vĩ nổi gân xanh, thốt ra lời lẽ cay nghiệt: “Sao năm đó mày không c.h.ế.t cóng ngoài đường luôn đi?”
Lý Tường đứng bên vội giật gấu áo Hà Vĩ hai cái: "Ông nói cái gì vậy!"
Bà ta vừa lo lắng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới tạm yên lòng, tim vẫn còn đập thình thịch.
Ở góc khuất, Yến Trăn kịp thời rụt điện thoại về, tay ôm ngực, thầm nghĩ: [May quá không bị phát hiện, đúng là nhờ tốc độ tay độc thân lâu năm.]