Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 468

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Vĩ bấy giờ mới cúp điện thoại, mở cửa xe, bước xuống.

Ở phía xa, Yến Trăn căng thẳng dõi theo mọi diễn biến, tay vẫn giơ điện thoại quay lại toàn bộ cảnh tượng. Chỉ trong giây lát, cốp xe còn chưa kịp bật ra, trong khung hình điện thoại, vài bóng người đột ngột lao ra từ bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã khống chế hoàn toàn hai vợ chồng Hà Vĩ!

Yến Trăn ngỡ ngàng: "Chú?"

Sao chú ấy hành động nhanh đến vậy?

Yến Trăn vội lái xe lại gần hơn. Anh ấy thấy người đi đầu chính là Yến Tu Văn đi thẳng đến cốp sau, giật mạnh cốp xe mở toang. Yến Thù đang nằm co quắp bên trong, chân tay bị trói chặt, hình như đã tỉnh lại từ lúc nào, miệng bị nhét một búi giẻ lớn, căng phồng đến mức cô ấy gần như không thở được.

Khi Yến Trăn xuống xe, miếng vải bịt miệng đã được tháo khỏi Yến Thù, cô khẽ thở hổn hển, từng hơi dồn dập, nặng nhọc.

"Có khó chịu ở đâu không?" Yến Trăn vội vàng đỡ cô đứng dậy, vẻ mặt anh đầy vẻ lo lắng.

Yến Thù lắc đầu: "Chỉ hơi ngột ngạt, toàn thân không còn chút sức lực nào."

Không biết đôi vợ chồng kia đã tiêm thứ thuốc gì, mà đến giờ toàn thân Yến Thù vẫn mềm nhũn, rã rời, xương cốt như muốn rời khỏi nhau, chỉ có thể dựa vào Yến Trăn mới miễn cưỡng đứng vững.

Yến Tu Văn khẽ nhíu chặt mày, quay sang nói với Tiểu Trương: "Cậu đưa hai người này cùng đám y bác sĩ về cục. Tôi sẽ đưa người bị hại đến bệnh viện kiểm tra."

Giọng anh ta trở nên lạnh buốt, như băng giá. Tiểu Trương vừa nghe đã biết đôi vợ chồng này e là gặp đại họa rồi. Làm gì không làm, lại đi học đòi trò bắt cóc.

Đúng là dám động nhầm vào người không nên động rồi.

Lúc này, Hà Vĩ gào thét vào mặt các nhân viên đang thi hành nhiệm vụ: "Đó là con gái tôi! Tôi đưa nó đi khám sức khỏe thì liên quan gì đến mấy người!"

Lý Tường đứng bên cạnh cũng vội hùa theo: " Đúng vậy! Chúng tôi là bố mẹ nó, thấy nó không khỏe nên đưa đi khám thôi mà..." Hà Vĩ tiếp lời: "Không tin, các người cứ hỏi bác sĩ!"

Lúc này, Hà Vĩ chỉ mong sao mình không bị bắt, đặt hết hy vọng vào những người trong phòng khám, mong họ có thể nói đỡ cho mình vài câu.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, hai y bác sĩ cùng trợ lý trong phòng khám cũng đã bị dẫn giải ra ngoài, đưa thẳng lên xe cảnh sát.

Hà Vĩ lập tức hoảng loạn, chợt nhận ra mọi chuyện hôm nay e rằng chính là cái bẫy mà đứa con gái nuôi kia đã bày ra để trả thù mình.

Vừa hoảng sợ lại vừa tức giận, ông ta quay sang Yến Thù đang được Yến Tu Văn và Yến Trăn dìu đi, gào lên chửi bới: "Yến Thù! Con ranh bạc tình bạc nghĩa! Mày dám đối xử với bố đẻ mày như thế à!"

"Bám được vào bố mẹ giàu có rồi thì quên luôn nguồn cội của mình hả..."

Tiếng chửi rủa vẫn vang lên không ngớt. Ở hàng ghế sau, Yến Thù tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của đôi vợ chồng kia. Trước đây có lẽ cô vẫn còn chút thất vọng, nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ còn lại sự bình thản đến lạ.

Ánh mắt hung tợn của Hà Vĩ, vẻ mặt khó tả đầy kỳ quái của Lý Tường... Tất cả đều không còn ảnh hưởng đến cô.

Yến Thù nhẹ nhàng quay mặt đi. Cô đã nghĩ thông suốt rồi. Những người đã ruồng bỏ cô từ hơn mười năm trước, cơ bản không đáng để cô phải bận tâm hay phí hoài tình cảm thêm nữa.

Cái gì cần dứt khoát thì phải dứt khoát, như vậy mới không bị vướng bận về sau.

Ngoài xe, Tiểu Trương nghe mà thấy khó chịu, liền đẩy Hà Vĩ vào trong xe. Nhưng ông ta cứ giãy giụa không ngừng khiến cậu bực tức, không chút nể nang, cậu thẳng chân đá mạnh vào m.ô.n.g Hà Vĩ, đẩy ông ta lọt thỏm vào trong xe, miệng lẩm bẩm chửi: "Bố mẹ khốn nạn nào lại nhét con gái ruột vào cốp xe như thế hả?"

Các đồng nghiệp cùng làm nhiệm vụ thấy cảnh đó đều quay mặt đi, vờ như không thấy. Họ cứ cảm thấy dạo này Tiểu Trương nóng tính hơn hẳn, chẳng lẽ cậu ta thất tình rồi sao? Dù sao thì cô bé vẫn thường mang cơm hộp đến cho cậu đã vắng mặt một thời gian dài. Chẳng lẽ ở trường, người ta đã có người yêu mới rồi sao?

Họ đã mấy lần thấy Tiểu Trương cứ cầm hộp cơm đó chăm chú nhìn ngắm, không biết đang tìm kiếm điều gì. Buổi trưa cậu cũng không ra ngoài ăn, có lúc gọi đồ ăn ngoài, có lúc lại ăn tạm gói mì, ánh mắt vẫn không rời cửa, thấp thoáng nét mong ngóng như đang đợi chờ ai đó xuất hiện.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 468