"Tư tưởng phong kiến thế là không được đâu ạ."
Tiểu Trương đứng sau lưng lén giơ ngón cái cho Yến Thù, lần đầu tiên cậu thấy có ai dám phản bác sếp ngay trước mặt như thế.
Yến Tu Văn: "..."
Yến Thanh khẽ xoa đầu Yến Thù: "Chú út lớn tuổi rồi, suy nghĩ khó tránh khỏi có phần khác biệt, chúng ta nên thông cảm cho chú.”
Lúc này Yến Thù ngoan ngoãn hẳn ra, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, ôm cánh tay Yến Thanh nũng nịu: "Em biết rồi, chị nói thì cái gì cũng đúng cả."
Cô bé chân thành nhận lỗi với Yến Tu Văn nãy giờ vẫn im lặng: "Cháu xin lỗi chú út, cháu không nên buột miệng bảo chú có tư tưởng phong kiến."
Thái độ nhận lỗi ngoan ngoãn này khiến Yến Thanh khẽ gật đầu hài lòng.
Yến Tu Văn mím chặt môi mỏng, vẫn không nói gì, chỉ dõi theo hai chị em kẻ tung người hứng, không thiếu lời lẽ gì cả.
Cái danh hiệu “chị em bán hàng rong cầu vượt" quả nhiên chẳng sai chút nào.
Tiểu Trương cố nhịn cười, đi theo tiểu thư Yến Thanh quả là không tệ chút nào, được nhìn sếp lép vế như thế này. Chỉ riêng điểm này thôi, cậu đã thấy chuyến đi cùng cô Yến đáng giá rồi. ...
Ngày hôm sau, Yến Tu Văn cùng đồng nghiệp của anh đến khám xét nhà kho tư nhân nhỏ mà Vương Trâm từng nhắc đến. Họ phát hiện nhà kho có dấu vết dọn dẹp kỹ lưỡng, trong kho không có camera giám sát, nhưng may mắn là có camera đường phố ở gần đó.
Camera có quay được hình ảnh Tống Ngữ nhưng vì khoảng cách đến nhà kho khá xa, hình ảnh không rõ nét nên khó lòng dùng làm bằng chứng xác đáng.
Ngoài ra, tại nhà Vương Trâm, họ phát hiện căn nhà đã được trả lại, đồ đạc của Vương Trâm đều không còn, cứ như thể Vương Trâm đã về quê thật vậy.
Họ tìm thấy một ít tóc trong nhà, đã lấy mẫu tóc để đối chiếu ADN, chính từ đây mới chứng minh được tròng mắt kia quả thật là của Vương Trâm, và anh ta đã tử vong.
Cảnh sát mời Tống Ngữ đến lấy lời khai với tư cách nghi phạm nhưng Tống Ngữ luôn phủ nhận việc g.i.ế.c Vương Trâm, khăng khăng không hề hay biết Vương Trâm đã chết, khẳng định hai người đã đường ai nấy đi, và cô ta vẫn nghĩ Vương Trâm đã về quê hương.
Nhìn diễn biến trong phòng thẩm vấn, Yến Tu Văn khẽ nhíu mày: "Ở nhà Vương Trâm có phát hiện thêm tình tiết đáng ngờ nào khác không?”
Tiểu Trương thở dài: "Không có."
Trên màn hình, Tống Ngữ trong phòng thẩm vấn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, kiên quyết giữ vững lời khai. Tiểu Trương không khỏi thầm cảm thán, tâm lý của cô gái tên Tống Ngữ này quả thực quá vững vàng.
"Bây giờ chỉ còn duy nhất là trường học của cô ta là chưa kiểm tra thôi." Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Sắp xếp một chút, chúng ta sẽ đến Đại học Vân Thành."
Tiểu Trương: "Vâng."
Yến Tu Văn vừa lên xe thì nghĩ đến một chuyện khác, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng thời gian này khá lý tưởng: "Đến trường Trung học số 1 Vân Thành trước đã."
Đôi mắt Tiểu Trương chợt sáng rỡ: "Sếp, định đón cả hai cô Yến ạ?"
Yến Tu Văn nghiêng mặt nhìn Tiểu Trương, ánh mắt sắc như lưỡi dao: "Cậu có vẻ rất thích hai cô bé đó nhỉ?”
Yến Tu Văn đột nhiên hỏi một câu khiến Tiểu Trương ngớ ra một lúc.
Hai cô tiểu thư nhà họ Yến này, tính tình mỗi người một vẻ, đều dễ thương và đáng mến, cậu thích họ là chuyện quá đỗi bình thường ấy chứ?
Nhưng nói thẳng trước mặt sếp là mình thích hai cô cháu gái của sếp thì có vẻ không ổn lắm!
Cậu cảm thấy, nếu nói thật, sếp chắc chắn sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh như d.a.o găm để 'xử lý' cậu ngay tại đây nên cậu phải lựa lời cho thật khéo.
"Tất nhiên là thích rồi ạ, Cháu gái của sếp đấy ạ, làm sao ai có thể không thích cho được chứ!"
Một câu nịnh nọt vừa khéo.
Yến Tu Văn: "Lái xe."
Tiểu Trương: "Vâng ạ!"
Yến Tu Văn không nói gì thêm nhưng Tiểu Trương thừa hiểu rằng sếp đang rất hài lòng với câu trả lời của mình.
Quả là một cú nịnh đáng đồng tiền bát gạo.
Xe dừng trước cổng trường cấp ba Vân Thành số 1. Đợi một lát, cuối cùng cũng thấy hai cô tiểu thư nhà họ Yến bước ra từ bên trong. Tiểu Trương hạ cửa kính xe, vẫy tay gọi: "Hai tiểu thư nhà Yến, bên này này!"
Trông cậu ấy còn sốt sắng hơn cả chú út Yến Tu Văn của hai cô bé.
Yến Thù kéo tay Yến Thanh chạy vội tới, nhìn qua cửa sổ xe thấy Yến Tu Văn đang ngồi bên trong: "Anh Trương, chú út, hai người sao lại có mặt ở đây vậy ạ?"
Yến Thanh nhướng mày: "Đến điều tra vụ án ạ?"