Sắc mặt Tô Yên hơi khó coi, cô ta gượng cười, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mắt loé lên tia sáng, giả vờ khó xử: "Anh Đỗ, hiện tại em không có sẵn số tiền lớn như vậy. Liệu em có thể chuyển khoản trả góp cho anh được không ạ?"
Lấy cớ chuyển khoản để xin WeChat trước đã, thế là có cách liên lạc rồi!
Còn tiền thì cứ khất lần, ngày này qua ngày khác. Dù sao người giàu có như anh cũng chẳng thiếu thốn hai mươi nghìn tệ làm gì. Chắc anh sẽ không vì chút tiền cỏn con đó mà làm khó bạn của em trai mình đâu nhỉ?
Nghe vậy, khóe môi Đỗ Phong Thanh khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu lạnh lẽo, gần như không thể nhận ra: "Được thôi. Chúng ta sẽ viết giấy vay nợ, lập hợp đồng trả góp, trả định kỳ. Cô định trả trong bao nhiêu kỳ đây?"
Mấy trò vặt này của cô ta có thể lừa được cậu em ngây thơ, nhưng anh thì không đời nào bị lừa.
Suốt bao năm xử lý vô vàn tranh chấp, anh đã va vấp đủ loại người, từ thành phần phức tạp đến hạng người quỷ quái, làm sao có thể không nhìn ra được ý đồ của cô ta?
Thế nhưng, nụ cười nửa miệng đó của anh lại khiến tim Tô Yên đập rộn ràng. Cô ta đâu thể nhận ra sự mỉa mai trong từng lời anh nói, vội vàng đưa điện thoại tới, đôi mắt sáng rực: "Anh Đỗ, hay là mình kết bạn WeChat trước đi ạ, có gì mình tiện nói chuyện sau." Đỗ Phong Thanh chỉ lạnh lùng liếc qua màn hình điện thoại của cô ta, giọng điệu dứt khoát: "Cứ đưa tiền cho Đỗ Hằng Thanh là được rồi."
Dứt lời, anh sải bước lướt qua Tô Yên. Khi ngang qua, anh khẽ nín thở, cố gắng tránh xa mùi hương nồng nặc của cô ta.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần xuống tầng một, Tô Yên tức đến giậm chân thình thịch, trong lòng thầm mắng: [Cái tên Đỗ Phong Thanh này còn ngu ngốc hơn cả Đỗ Hằng Thanh nữa!]
Mình ăn vận lộng lẫy thế này mà anh ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đúng là làm việc đến mụ mị đầu óc rồi.
Trong nhà có một cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng phải nên vui mừng mới đúng sao? Đằng này lại còn lạnh lùng đuổi người đi, sao lại có kiểu đàn ông không biết tận hưởng thế này!
Đúng là vừa ngốc nghếch, vừa khù khờ lại còn đáng ghét nữa chứ.
Đỗ Phong Thanh rót xong một cốc nước ấm, vì mải mê nhắn tin cho Yến Thanh, khóe miệng anh khẽ nhếch, ý cười lấp lánh trong đôi mắt. Lúc bước lên lầu, anh hoàn toàn không hề để ý có người đang đứng chờ ở đó, cứ thế định lướt qua...
Tô Yên nghiến chặt răng, nhất quyết không cam lòng bỏ lỡ cơ hội béo bở này.
Ngay khoảnh khắc Đỗ Phong Thanh sắp lướt qua, Tô Yên cũng bất ngờ bước tới, cố ý ngả người vào anh, rồi thét lên một tiếng thất thanh: "Á!"
Tiếng cốc vỡ loảng xoảng vang lên chói tai, theo sau là tiếng thét thảm thiết của một người phụ nữ. Âm thanh đột ngột này khiến Đỗ Hằng Thanh đang mải chơi game trong phòng giật nảy mình. Cậu ta vứt phăng tay cầm, vội vàng chạy ra ngoài. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi chân cậu như đóng rễ xuống sàn, cứng đờ không thể nhúc nhích nổi.
Chỉ thấy Tô Yên trong chiếc váy ngủ hai dây ren màu đen đang ngã sõng soài trên sàn nhà. Nước ướt sũng làm bộ váy vốn đã kiệm vải càng thêm mỏng manh, ẩn hiện những đường cong cơ thể đầy quyến rũ...
Còn Đỗ Phong Thanh thì đứng sững bên cạnh, một tay vịn chặt lan can, đang không ngừng nôn ọe ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc đó, Đỗ Hằng Thanh đứng sững sờ, không biết nên chạy tới đỡ Tô Yên dậy hay là lao đến quan tâm anh trai ruột của mình nữa... Cái đầu vốn đơn giản của cậu hoàn toàn không thể hình dung nổi chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra.
Mười phút sau, Tô Yên cùng chiếc vali và mớ quần áo, đồ đạc lỉnh kỉnh đã bị ném thẳng ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Đỗ. Và Đỗ Hằng Thanh cũng bị tống cổ ra ngoài theo.
Cánh cổng sắt nặng nề khép lại một cách lạnh lùng. Làn gió đêm thổi qua se sắt, Đỗ Hằng Thanh bị đuổi ra khỏi nhà chỉ cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy...
Sau khi tống cổ Đỗ Hằng Thanh và Tô Yên ra khỏi biệt thự, Đỗ Phong Thanh lập tức lao vào phòng tắm. Anh không ngừng kỳ cọ đôi tay, rồi cẩn thận khử trùng toàn thân, loay hoay suốt hai tiếng đồng hồ như thể muốn tẩy sạch mọi vết bẩn.
Nhìn khắp căn biệt thự vắng tanh, sắc mặt anh sa sầm hẳn, chỉ thiếu điều lôi cổ Đỗ Hằng Thanh về mắng cho một trận ra trò.
Lúc này, bên ngoài cổng biệt thự, Đỗ Hằng Thanh đang ôm trán, đầu đau như búa bổ, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Tô Yên lại chọc phải ông anh cả khó tính của mình.
Cậu nhìn Tô Yên đang trưng ra vẻ mặt ấm ức, cau mày hỏi: "Cô làm sao thế?"