Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 507

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bên pháp y đã giám định rồi, một người c.h.ế.t từ năm sáu năm trước, một người c.h.ế.t khoảng hai năm trước. Mấy năm về trước, hai cô Yến nhà bọn họ, một người còn đang học cấp hai, một người còn ở đạo quán trên núi. Trẻ con mười mấy tuổi, có thể chạy tận đến Hải Thành mà g.i.ế.c người chôn xác sao?

Chuyện này đúng là quá sức vô lý.

"Sếp, hồi trẻ anh với đội trưởng Phạm này có xích mích lớn lắm sao?" Tiểu Trương ngồi trong xe, m.ô.n.g ê ẩm, thật sự không nhịn được nữa, bèn hỏi Yến Tu Văn.

Yến Tu Văn nhìn điện thoại, nghe thấy lời Tiểu Trương, đôi môi mỏng khẽ mở: "Không có." Tiểu Trương bĩu môi, thầm nghĩ: "Không có xích mích, không có xích mích, quỷ mới tin! Nếu không có xích mích, đội trưởng Phạm việc gì phải cố ý làm khó dễ đến thế?"

Thế hệ người lớn tuổi này, quả thật càng ngày càng lắm mưu mẹo.

Đến tận mười một giờ rưỡi đêm, Cục Cảnh sát Hải Thành mới thả người.

Yến Thanh và Yến Thù vừa bước ra khỏi cổng, đã thấy Yến Tu Văn đợi sẵn, Tiểu Trương đứng ngay sau lưng anh.

Tiểu Trương ngáp dài một cái, vẻ mệt mỏi hằn rõ dưới mắt. “Cuối cùng hai cô cũng chịu ra rồi. Tôi và sếp chờ từ sáng đến giờ, đói meo ruột gan! Cả ngày hôm nay, ngoài bữa mì xào buổi sáng thì tối chỉ được mỗi tô mì gói. Chết đói mất thôi! May mà dạo này Vân Thành không có vụ án nghiêm trọng nào, chứ không thì làm sao có thể ở lại Hải Thành lâu thế này được.”

Nghe Tiểu Trương than thở, Yến Thù có chút ngại ngùng, vội nói: “Anh Trương, hay là chị em tôi mời anh một bữa khuya nhé? Dù sao hôm nay cũng làm phiền anh nhiều rồi.”

Tiểu Trương nghe vậy vội xua tay: “Không phiền, không phiền đâu mà! Có sếp ở đây rồi, chuyện hôm nay đều do sếp lo liệu hết cả. Mà Đội trưởng Phạm bên Cục Cảnh sát Hải Thành kia còn là bạn học cũ của sếp nữa đó.”

Yến Thù cười tít mắt: “Không sao đâu, chú út là người nhà cả mà. Thôi thì mình đi ăn khuya trước nhé?”

Mắt Tiểu Trương lập tức sáng bừng lên, liền không khách sáo nữa: “Vậy mình ăn đồ nướng với tôm hùm đất nhé?”

Dù sao hôm nay cũng đã muộn thế này, chắc chắn phải ở lại Hải Thành một đêm, chi bằng đi ăn khuya một bữa rồi tìm khách sạn nghỉ ngơi cho tiện.

Bình thường giờ này Yến Thanh đã đi ngủ từ lâu, nhưng hôm nay ở cục cảnh sát cả ngày trời nên cũng thấy đói bụng.

Nghe vậy, cô liếc sang Yến Tu Văn bên cạnh. Anh đã nhìn về phía Yến Thù ngay khi Tiểu Trương nhắc đến đồ nướng và tôm hùm đất.

Nhưng Yến Thù hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của Yến Tu Văn, thậm chí còn cố tình lờ đi. Kể từ lúc Yến Đình Chu về nước, cô bé đã lâu lắm rồi không được ăn mấy món này. Cả kỳ nghỉ hè này, có vẻ như chẳng có ngày nào thật sự vui vẻ trọn vẹn. Trước kia, mỗi khi thấy mẹ gọi đồ ăn khuya, cô bé còn có thể chạy sang ăn ké vài miếng cho vui.

Yến Thù cười tít mắt: “Được ạ, vậy thì mình đi ăn đồ nướng với tôm hùm đất thôi!”

Ngay lập tức, ba cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Yến Tu Văn.

Yến Thù ra vẻ hiểu chuyện: “Chú út, nếu chú không ăn thì chúng cháu tự đi cũng được ạ.”

Tiểu Trương vốn là một người ham ăn, nhưng vì luôn phải tiết kiệm tiền nên chẳng mấy khi dám ăn sang cho thỏa thích.

“Sếp, hay là sếp cứ tìm khách sạn nghỉ ngơi trước đi, cứ để tôi đưa hai cô ấy đi ăn khuya. Dù sao có tôi ở đây, hai cô ấy cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chút tự tin và bản lĩnh này thì Trương Nhất Hiền cậu đây vẫn thừa sức.”

Qua gương chiếu hậu, ánh mắt Yến Tu Văn chạm khẽ ánh mắt Yến Thanh. Đôi môi mỏng quyến rũ của anh khẽ mở: “Chú có nói là không đi đâu?”

Tiểu Trương lặng lẽ rút lại lời, còn tưởng bộ dạng này của sếp là không có ý định ăn uống gì chứ.

Yến Thù cũng im lặng, thầm lấy điện thoại trong túi ra, lén nhắn tin cho Yến Thanh.

Yến Thù: [Chú út giận rồi phải không chị?]

Yến Thanh liếc Yến Tu Văn một cái đầy ẩn ý, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, trả lời Yến Thù: [Sao em nói vậy?]

Yến Thù lén lút nhìn Yến Tu Văn đang chuyên chú lái xe: [Chú út chẳng nói với bọn mình câu nào cả. Hồi trước thì ít nhất cũng phải cà khịa bọn mình vài câu chứ nhỉ? Mỉa mai đôi ba lời cũng được. Đằng này cả buổi cứ im như thóc, bảo đi ăn đồ nướng cũng chỉ hờ hững gật đầu, rõ ràng là đang giận dỗi rồi.]

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 507