Đỗ Hằng Thanh lờ mờ nhớ lại, hồi mới quen Tô Yên, cậu mời cô ta ăn bữa cơm hơn trăm tệ, cô ta đã cảm ơn rối rít mấy bận. Cuối cùng, cô ta còn nhiệt tình mời ngược lại cậu đi ăn, xem phim, khiến cậu tiêu sạch tiền sinh hoạt, phải sống tằn tiện qua ngày bằng mì gói.
Lúc đó, nghe bạn cùng phòng cô ta kể lại, Đỗ Hằng Thanh liền cảm thấy cô gái này đối xử chân thành với người khác nên mới luôn mời cô ta ăn cơm, giúp đỡ và chu cấp cho cô ta về mọi mặt.
Sau này, tuy cảm thấy cô ta có chút thay đổi, nhưng trước khi Yến Thanh nhắc nhở, cậu cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó. Kể cả sau khi đã nhận ra, hôm nay Tô Yên nhờ cậu giúp đỡ, nghĩ rằng cô ta thực sự không có bạn bè gì, cậu vẫn không từ chối.
Thế nhưng, Tô Yên của giờ phút này lại đang vả thẳng vào mặt cậu một cách đau đớn.
Đỗ Hằng Thanh muốn xông vào chất vấn Tô Yên, nhưng đúng là số tiền đó đều do cậu tự nguyện chi tiêu cho cô ta. Nghĩ đến đây, cậu lại thấy mình giống như một thằng ngốc, trước kia bị người ta đùa giỡn, bây giờ vẫn bị người ta đùa giỡn.
Cuối cùng, Đỗ Hằng Thanh vẫn không nhấc nổi chân mình, cảm thấy nếu bây giờ đi vào trước mặt Đỗ Phong Thanh thì thật quá mất mặt.
Giọng nói trong phòng sách lại vang lên lần nữa.
"Cô Tô đã biết tôi là luật sư thì nên hiểu rõ tôi sẽ không nói những chuyện mà mình không có căn cứ."
Nụ cười trên môi Đỗ Phong Thanh không hề giảm, nhưng Tô Yên lại chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt đang cười mà như không cười, sống lưng lạnh toát, không còn tâm trạng nào mà thưởng thức gương mặt điển trai ấy nữa.
Biết không thể chiếm được lợi thế gì từ Đỗ Phong Thanh, Tô Yên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm anh, chỉ cảm thấy đối phương đang sỉ nhục mình.
Rõ ràng chút tiền đó đối với bọn họ chẳng đáng là gì, vậy mà lại dùng chính điều đó để gây khó dễ cho cô ta.
Cho đến tận lúc này, người đàn ông trước mặt vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, ung dung đó.
Cảm xúc trong lòng Tô Yên cuộn trào, cô ta nghiến răng quay người chạy ra ngoài.
Đỗ Hằng Thanh đứng ở ngoài không kịp né, đ.â.m sầm vào Tô Yên vừa chạy ra, lập tức trở nên khó xử.
Mặc dù vấn đề là ở Tô Yên, nhưng việc cậu đứng đây nghe lén vẫn khiến cậu có chút chột dạ.
Nhìn thấy Đỗ Hằng Thanh, cảm xúc dồn nén trong lòng Tô Yên như tìm được chỗ trút giận, cô ta vung tay tát thẳng vào mặt Đỗ Hằng Thanh: " Tôi ở trong đó bị anh trai cậu bắt nạt, cậu cứ đứng nhìn ở ngoài mà không vào giúp tôi sao?” Đỗ Hằng Thanh bị cái tát này làm cho đầu óc ong ong, nửa ngày chưa kịp phản ứng thì Tô Yên đã chạy đi mất, bỏ lại một câu "Tra nam."
Cậu càng ngơ ngác hơn.
Mình bỏ tiền ra, bị mắng, bị đánh, cuối cùng còn bị coi là tra nam?
"Đau không?”
Không biết từ lúc nào, Đỗ Phong Thanh trong thư phòng cũng đã bước ra, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, nhìn người em trai vừa bị ăn tát, giọng nói nhàn nhạt.
Đỗ Hằng Thanh xoa mặt mình, bĩu môi: "Đánh thì đánh đi, sao còn mắng người ta..."
Kết giao với hai người mình tưởng là tốt, kết quả một đứa đào góc tường, một đứa coi mình là cây ATM, mình đúng là quá đen đủi rồi.
Giọng Đỗ Phong Thanh thờ ơ: "Bị mắng là tra nam, có lẽ cả đời này của cậu cũng chỉ có lần này thôi."
Đỗ Hằng Thanh: "???" Ý gì đây?...
Chạy ra khỏi nhà họ Đỗ, Tô Yên tức phát khóc. Cô ta chạy thẳng ra ngoài, đám nhà giàu này không một ai là người tốt cả.
Nhất là cái tên Đỗ Phong Thanh kia, giàu nhưng độc ác lại còn uy h.i.ế.p mình, đúng là một luật sư không có lương tâm!
Đi ngang qua nhà họ Yến, cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Yến Thanh từ tầng hai. Giờ phút này, vẻ thê thảm của cô ta hoàn toàn bị lộ tẩy trước mặt Yến Thanh.
Rõ ràng khoảng cách không quá gần, nhìn cũng không quá rõ, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được ánh mắt đối phương đang chiếu vào mình, ghét bỏ y như Đỗ Phong Thanh.