Đợi mọi người về đủ cả, thấy Lý Hạ vẫn chưa dậy, Đỗ Hằng Thanh gọi mấy tiếng: "Lý Hạ, Lý Hạ, dậy đi nào! Này! Lý Hạ?"
Không thấy phản ứng, cô ấy nhíu mày đứng dậy đi tới, đẩy nhẹ vào vai Lý Hạ từ bên trái. Không ngờ, Lý Hạ lập tức ngã lăn từ trên ghế xuống đất.
Tiếng "rầm" vang lên khiến tất cả giật mình, vội vàng chạy tới: "Lý Hạ, cậu sao thế Lý Hạ?”
Dù Đỗ Hằng Thanh có lay mạnh thế nào, Lý Hạ vẫn không có chút phản ứng nào.
"Đừng giả vờ nữa Lý Hạ, chẳng vui chút nào đâu. Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của mọi người." Đỗ Hằng Thanh rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lần nào chơi board game kịch bản, cậu ta cũng giở trò giả chết. Chắc lại định lừa cô gái nào đó hô hấp nhân tạo đây mà? Chiêu trò cũ rích, chẳng có gì mới mẻ.
Yến Thanh lặng lẽ quan sát từng phản ứng và biểu cảm của tất cả mọi người trong phòng.
Những người khác rõ ràng cũng bắt đầu khó chịu, lên tiếng thúc giục.
Mãi cho đến khi Hứa Minh vốn tính nóng nảy, bực mình đá cho Lý Hạ một cái mà anh ta vẫn không hề có phản ứng, mọi người mới bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Cậu ta... cậu ta làm sao vậy?” Lý Uyển cẩn thận đưa tay lên mũi Lý Hạ để kiểm tra hơi thở. Ngay lập tức, cô ấy sợ hãi lùi vội lại phía sau, ngã phịch xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, kinh hoàng lắp bắp: "Anh ta... anh ta..."
"Anh ta c.h.ế.t rồi!" Tin tức ấy vang lên, Lý Hạ đã thực sự c.h.ế.t rồi.
Nhân viên của cửa hàng trò chơi lập tức báo cảnh sát. Xung quanh đó, cả người chơi lẫn đám đông hiếu kỳ chen chúc lại một chỗ. Người thì quay video, kẻ thì "hóng" chuyện, bàn tán xôn xao không ngớt.
Khi cảnh sát tới nơi, t.h.i t.h.ể lập tức được đưa đi giám định pháp y để tìm nguyên nhân tử vong. Sau khi giải tán những người không liên quan và phong tỏa hiện trường, bên trong cửa hàng đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Cảnh sát yêu cầu trích xuất camera giám sát, nhưng nhân viên lại thông báo rằng toàn bộ camera trong tiệm đã hỏng từ hôm qua và vẫn chưa được sửa chữa.
Yến Thù và những người khác đều bị giữ lại để lấy lời khai chi tiết.
"Sếp, nhân viên cửa hàng bảo camera hỏng rồi. Hay là chúng ta đi hỏi những người đã tiếp xúc với nạn nhân trước, tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra?" Tiểu Trương bước sát theo sau Yến Tu Văn, người vừa mới tới hiện trường.
Yến Tu Văn bước vào trong, tiện thể liếc nhìn hai chiếc camera giám sát của cửa hàng. Trông chúng còn khá mới, chắc mới dùng chưa được hai năm. Cả hai lại hỏng cùng lúc, rồi ngày hôm sau có người c.h.ế.t ngay tại đây, thật sự quá trùng hợp.
Giọng anh ta hơi trầm xuống, dứt khoát nói: "Đi thôi."
Lúc này, trong phòng, cả bảy người đang có mặt đều bị giữ lại.
Yến Thù, vì buồn ngủ, đang dựa vào vai Yến Thanh, ôm cánh tay chị mình ngủ gà ngủ gật, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi chuyện có người chết.
Đỗ Hằng Thanh ngồi cạnh đó, bình tĩnh cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó, báo về chuyện Lý Hạ đã chết.
Lý Uyển thì thu mình trong góc, khóc thút thít, vẻ mặt đầy sợ hãi tột cùng.
Hứa Minh ôm Tống Vấn vào lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng bạn gái, ra sức an ủi cô ấy đang hoảng sợ. Còn Lộ Thu thì ngồi cạnh, vẫn thản nhiên nghịch điện thoại.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng bị đẩy ra, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Yến Tu Văn dẫn theo Tiểu Trương và một đồng nghiệp nữa bước vào.
Không ngờ lại gặp người quen ở đây. Tiểu Trương vừa định chào Yến Thanh thì ánh mắt đột ngột chuyển hướng, nhận ra ngay cậu trai tối hôm đó đã xin số điện thoại của cô Yến, còn rủ người ta đi chơi trò nhập vai phá án này.
Cậu ta lập tức ghé sát vào Yến Tu Văn, thì thầm mách lẻo: "Sếp, cậu trai mặc áo sơ mi bảnh bao kia chính là người đã xin số điện thoại cô Yến đấy."
Đúng là đồ nhóc con, dám rủ cháu gái người ta đi chơi, giờ thì gặp trúng người lớn rồi nhé!
Mà công nhận, cô Yến này mặc sườn xám vào đẹp đến lạ. Nhất là lúc cô ấy ngồi, đôi chân vừa dài vừa thẳng lại trắng nõn nà, đúng là visual khiến đàn ông nào nhìn cũng phải lóa mắt.
Ánh mắt Yến Tu Văn dừng trên người Yến Thanh, sắc mặt lập tức trầm xuống, có vẻ không vui. Anh ta quay sang nói nhỏ với cấp dưới bên cạnh: "Ra xe lấy áo khoác của tôi vào đây."