"... Cũng phải thôi."
Ngày mừng thọ của cụ bà nhà họ Yến, ngoại trừ bố Yến vẫn đang ở nước ngoài giải quyết công việc, họ hàng, thân thích nhà họ Yến đều đã có mặt đông đủ.
Ngay cả chú Yến Tu Văn, người luôn bận rộn hiếm khi có mặt ở nhà, cũng đã đến.
Biệt thự cổ kính của nhà họ Yến là một khu vườn tư gia lâu đời, được xây dựng từ thời Dân Quốc cho đến tận bây giờ, mang đậm dấu ấn thời gian.
Đây là lần đầu tiên Yến Thanh đến căn nhà cổ này.
Vừa xuống xe, Yến Thù hôm nay diện một chiếc váy liền vàng rực rỡ, liền kéo tay Yến Thanh, háo hức chạy vào bên trong.
Bà Yến gọi với theo từ phía sau, giọng dịu dàng: "Thù Nhi, con dẫn chị Thanh đi dạo quanh đây nhé. Nhớ để ý giờ giấc, đừng đi xa quá. Lát nữa bà nội muốn gặp hai đứa."
"Biết rồi ạ!" Yến Thù hào hứng kéo Yến Thanh đi về phía khu vườn.
Vừa đi vừa nói: "Trước đây em thích đến nhà cổ lắm, nhưng sau này bà nội sức khỏe không tốt, thích yên tĩnh nên em cũng ít đến hơn."
Cô cong mắt cười: "Vừa hay hôm nay chị mặc bộ sườn xám này, rất hợp với nhà cổ, bà nội nhìn thấy chắc chắn sẽ thích lắm!"
Yến Thanh khẽ nhíu mày nhìn quanh, mơ hồ cảm thấy cách bài trí và trang hoàng nơi đây quen thuộc đến lạ thường.
Nhưng lại thật sự không tài nào nhớ ra được, cứ cố nghĩ sâu hơn là đầu cô lại nhói đau.
Yến Thù: " Đúng rồi! Sân sau còn có một cái xích đu đấy, là ông nội năm đó cho người làm để cho con cháu chúng ta vui chơi giải trí. Em đưa chị đi xem!"
Nói rồi, cô ấy kéo Yến Thanh đi về phía sân sau.
Lúc này, trong sân sau đã có khá nhiều người, một vài người là con cháu của những gia đình có giao hảo tốt với nhà họ Yến, có cả nam lẫn nữ, tuổi tác trông cũng ngang ngang nhau.
Yến Kiêu Kiều đang ngồi trong nhà thủy tạ gần đó, đang trò chuyện rôm rả với những người bạn.
"Kiêu Kiều, mình nghe bố mẹ mình nói, lần này nhà cậu định công bố tin gì lớn lắm phải không?”
Có người hỏi: "Tin gì chấn động thế?"
" Đúng đó, Kiêu Kiều, cậu nói cho bọn mình biết đi."
Yến Kiêu Kiều làm ra vẻ khó xử: "Chuyện này... Mọi người đợi thêm chút nữa sẽ biết thôi, mình cũng không tiện nói ra."
"Không sao đâu, cậu cứ nói đi mà, bọn mình không nói linh tinh đâu."
" Đúng đó."
Yến Kiêu Kiều lúc này mới miễn cưỡng thở dài: "Thôi được rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là mấy hôm trước, nhà bác cả mình tìm lại được cô con gái ruột bị thất lạc bấy lâu nay, bà nội muốn nhân dịp mừng thọ lần này, giới thiệu chị ấy cho mọi người biết thôi."
Mấy người xuýt xoa: "Tìm về thật à?
"Thất lạc bao nhiêu năm như vậy, mà vẫn tìm lại được sao? Có khi nào là kẻ mạo danh để trục lợi không đấy?"
Có người lập tức nói với Yến Kiêu Kiều: "Kiêu Kiều, cậu phải khuyên gia đình bác cả cậu cẩn thận đấy, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, nhà họ Yến các cậu đừng để bị người ta lừa gạt."
" Đúng vậy."
Yến Kiêu Kiều tỏ vẻ bất lực: "Chuyện nhà bác cả, bố mẹ mình cũng không can thiệp được. Các cậu biết đấy, cái đứa em họ kia của mình cũng đâu phải con ruột nhà họ Yến, trước giờ có thân thiết gì với mình đâu."
"Giờ thì suốt ngày cặp kè với người chị mới tìm về kia chẳng biết làm gì, lần trước thành tích tụt hẳn đi, bác gái mình cũng chẳng thèm quản."
Có người nghi hoặc hỏi: "Cô em họ của cậu được tìm về từ đâu thế?"
Yến Kiêu Kiều cười nhạt: "Một đứa thì hồi nhỏ nhặt về từ những người ăn xin, đứa kia nghe nói là tìm thấy ở đống phế liệu gần cầu vượt, lúc về người còn mặc quần áo rách rưới lôi thôi.”
Lập tức có người tỏ vẻ ghét bỏ: "Kiêu Kiều, cậu tuyệt đối đừng dây dưa với bọn họ, coi chừng bị tiêm nhiễm thói xấu đấy."
"Cái cô em họ Yến Thù của cậu ấy cũng thật tốt số, lại được nhà họ Yến nhận nuôi, mấy đứa ăn mày khác làm gì có số may mắn như thế."
" Đúng thế còn gì, suốt ngày ra cái vẻ tiểu thư nhà họ Yến mà không thèm soi gương xem mình có thật sự mang dòng m.á.u Yến gia không, cứ nghĩ khoác lên cái họ này là có thể đổi đời thành phượng hoàng sao?"