Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 12

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

"...Ừm." Cô khẽ đáp một tiếng.

Trên đường trở về, bất ngờ có tuyết rơi lất phất.

Từng bông tuyết trắng xóa từ trên trời rơi xuống, tan chảy trên má hồng mịn màng, cái lạnh nhẹ khiến Tống Ngữ Hàm có chút ngạc nhiên mừng rỡ:"Tuyết rơi rồi."

Cô dừng bước lại, theo thói quen đưa một tay ra hứng tuyết, nâng tuyết, cảm nhận quá trình chúng từ từ ấm lên trong lòng bàn tay, vẻ mặt say sưa tận hưởng, hồn nhiên như trẻ thơ.

"Cô thích tuyết vậy à, không thấy nó lạnh sao?"

Thiếu niên thu trọn nụ cười ngọt ngào của cô vào mắt, khóe miệng bất giác cong lên, đôi mắt vốn dĩ luôn lười biếng hở hững giờ bỗng thêm vài phần nghiêm túc.

"Tuyết vốn lạnh, nhưng nếu gặp được người sẵn lòng đón lấy nó, nó cũng sẽ dần trở nên ấm nóng thôi."

Tống Ngữ Hàm vẫn đang chuyên tâm hứng tuyết, không biết có nghe rõ câu hỏi của anh ta không, gần như không suy nghĩ mà buột miệng trả lời.

Nghe vậy, trong mắt Lục Tư Phóng hiện lên vẻ kinh ngạc, ban đầu vốn chỉ hỏi một câu bâng quơ, không ngờ lại bất ngờ nhận được một câu trả lời đầy ý nghĩa như vậy... Anh ta cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó.

Một lát sau, anh ta chớp mắt cười, trong ánh mắt ấy chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cô:"Là vậy sao."

Anh ta nói rất khẽ, như thể đang hỏi cô, lại như thể chỉ muốn khẳng định điều gì đó, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang nói về chuyện bông tuyết.

Tuy nhiên, Tống Ngữ Hàm bận ngắm tuyết, không nghe được lời của anh ta; còn Lục Tư Phóng bận nhìn cô, cũng không hề có ý định chờ đợi một câu trả lời.

Cứ như vậy, thiếu niên một tay ôm ván trượt, đôi mắt chứa ý cười cùng cô gái sánh bước đi suốt đoạn đường. Dù trong quãng đường đó họ tổng cộng cũng chỉ nói được vài câu, nhưng bầu không khí lại hài hòa một cách kỳ lạ...

Càng gần điểm tập trung, ánh mắt dừng lại trên người họ càng nhiều.

Vì cả hai đều là những nhân vật nổi tiếng không thể chối cãi của trường Trung học Vân Sênh, việc họ xuất hiện cùng nhau đương nhiên thu hút không ít sự chú ý và bàn tán.

Điều này khiến người vốn dĩ ngẩng cao đầu bước đi vô cùng phong độ như Lục Tư Phóng cũng phải nói khẽ trong lòng.

Bé thỏ trắng có vẻ rất nổi tiếng, là nổi danh theo kiểu tích cực ấy... Không biết đi cùng người có danh tiếng không tốt như anh ta, liệu có bất lợi cho cô ấy không?

Ngược lại, Tống Ngữ Hàm lại rất điềm tĩnh, không nói gì cũng không biểu lộ thái độ, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, như thể lời ai nói cô cũng không để tâm.

Và sự thật là - phản xạ của cô ấy quá chậm, đợi đến khi cô ấy nhận ra người khác đang nói gì thì cô và Lục Tư Phóng đã lần lượt bước vào Viện bảo tàng. Bên trong tạm thời không có nhiều người, sự ngượng ngùng muộn màng chợt ập đến, cô lúc này mới bắt đầu gào thét trong lòng.

Làm sao đây, làm sao đây?? Bọn họ mới biết nhau thôi, thật sự không có gì cả huhu!! Susu cậu mau đến cứu tớ đi!!!

Cô đang cúi đầu điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng Lục Tư Phóng lại như thể có thể nghe thấy tiếng lòng cô... Đột nhiên cúi người lại gần cô, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, trong đôi mắt hơi híp lại chứa đựng nụ cười trêu chọc.

"Bạn học Tống, cô... đang ngại sao?" Anh ta nói rất khẽ, dùng âm lượng chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy để hỏi cô.

Không biết tại sao, nhìn vẻ mặt không biểu cảm nhưng ngón tay lại điên cuồng đan vào nhau một cách gượng gạo của cô, anh ta đột nhiên rất muốn bóc đi cái lớp vỏ bọc lạnh lùng đó, xem nội tâm thực sự của cô đang nghĩ gì.

Anh ta vốn luôn tùy hứng, nghĩ sao làm vậy. Ngay khoảnh khắc câu hỏi được thốt ra, con cáo trắng cao ngạo vì hoảng sợ đã lộ luôn nguyên hình cái đuôi thỏ.

Tống Ngữ Hàm theo bản năng dừng bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại lên mấy lần trước mắt, tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội trong lòng.

Phía sau không xa đầy những tiếng hít hà, tiếng trêu chọc rõ ràng, những âm thanh hỗn tạp đan xen vào nhau, khiến sự ngại ngùng và lúng túng trong lòng cô đạt đến cực điểm. Cô nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí phản công:

"Không có, anh đừng nói linh tinh."

"Vậy sao cô đỏ mặt? Vừa lại gần một chút là cô đã ngại không ra hình thù gì rồi, giống như... một cây xấu hổ."

"...Trời lạnh quá, bị cóng đó."

"Ồ, sợ lạnh đến vậy sao?" Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Tư Phóng khẽ cười một tiếng, nhưng nhanh chóng kìm lại.

Khó khăn lắm mới được nói chuyện với cô ấy, không thể dọa cô ấy chạy mất được.

Tương lai họ vẫn còn dài.

Sau khi tập trung, cả buổi chiều họ đều tham quan và học tập trong bảo tàng, trải nghiệm rất phong phú.

Mặc dù lần ra ngoài này là hoạt động thực tiễn ngoại khóa, nhưng mà học cấp ba mà, dù là hoạt động mang tính giáo dục giải trí như vậy cũng không thể thoát khỏi việc làm bài tập về nhà sau giờ học...

"Các em học tập thế nào rồi? Chuẩn bị kỹ lưỡng vào nhé, sau khi hoạt động kết thúc phải nộp một bài tập tài liệu ngữ văn đấy ~" Thầy giáo phụ trách cười hì hì giao nhiệm vụ, như thể đã có dự tính từ trước, lập tức nhận được một tràng tiếng " à" từ học sinh.

"À cái gì mà à? Các em đã học lớp 11 rồi, lúc này còn không cố gắng muốn đợi đến kỳ thi đại học mới lo học à? Nghiêm túc mà viết đi!" Thầy giáo làm vẻ mặt nghiêm khắc, những lời nói ra trôi chảy như đã nói hàng trăm lần. Sau đó thầy lại nhắc nhở:

"À đúng rồi, sau khi kết thúc buổi học thiên văn, chương trình sinh tồn dã ngoại ngày mai và trượt băng ngày kia sẽ được thực hiện theo hình thức ghép cặp hai người. Các em tự do ghép cặp, lát nữa nộp danh sách cho thầy."

Nghe tin này, lòng Tống Ngữ Hàm chợt "thịch" một cái.

Cái này... Susu không có ở đây, liệu có ai chịu ghép cặp với cô ấy không?

Cô nhìn xung quanh, các bạn học khác hoặc là vui vẻ ghép cặp với bạn bè của mình, hoặc là nam sinh ghép cặp với nam sinh, nữ sinh ghép cặp với nữ sinh.

Cũng có vài bạn nữ lẻ loi đứng đó mê mang một lúc, có vẻ rất do dự.

Cô vừa định nắm lấy cơ hội tiến lên hỏi, nhưng mới bước ra một bước, lại chợt chạm mắt với một bạn nữ, cô ấy như bị giật mình lập tức dời tầm mắt đi, nhận được tín hiệu từ chối rõ ràng như vậy, Tống Ngữ Hàm cũng không tiện tiếp tục tiến lên tự chuốc lấy sự khó chịu nữa.

Chỉ có thể có chút mơ màng đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn mấy cô gái lẻ loi kia ghép cặp thành công với nhau, rồi thay họ cảm thấy vui mừng.

"...Học bá Tống hình như bị bỏ sót rồi, sao không ai tìm cô ấy ghép cặp vậy?"

" Tôi cũng tò mò, mọi người không muốn ôm đùi học bá sao?"

"Ối dào, người ta là học bá mà, chúng ta đường đột đến chỉ tổ mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh thôi..."

" Đúng đó, lỡ người ta lại chê chúng ta gánh nặng thì không hay, vẫn nên tự lực cánh sinh đi."

"..."

Nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, Tống Ngữ Hàm từ từ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, thất thần.

Đáng lẽ phải quen rồi mới phải, rốt cuộc cô đang mong đợi điều gì vậy?

Hay là hỏi thầy xem có thể tự hoàn thành một mình không...

Nghĩ như vậy, tâm trạng rõ ràng tốt hơn một chút, cô cố nặn ra một nụ cười, ngẩng đầu lên lại bất ngờ thấy một bóng người cao lớn lạ thường đang sải bước về phía mình—

Ánh đèn trong Viện bảo tàng như ưu ái mà tập trung vào người thiếu niên, như thể xung quanh anh ta được phủ một lớp ánh sáng vàng trắng rực rỡ.

Mà thiếu niên ấy không hề liếc ngang liếc dọc, đi thẳng đến trước mặt cô gái rồi dừng lại. Mái tóc đen rũ trước trán khẽ đung đưa theo gió, đôi mắt như đá đen huyền dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh, rực rỡ mà sâu thẳm.

Nhìn người trước mặt vẫn còn chưa kịp phản ứng ngơ ngác đến đáng yêu, Lục Tư Phóng nhướn mày cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

"Bạn học Tống, trùng hợp thật đấy."

[Tác giả có lời muốn nói]

Có thật là trùng hợp không?

Chương 11 (Số chương đúng theo thứ tự)

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, Tống Ngữ Hàm mới nghiêng đầu, ánh mắt hơi lấp lánh:"Trùng hợp chỗ nào?"

Dường như không ngờ cô lại hỏi như vậy, Lục Tư Phóng sờ mũi, hỏi ngược lại: "Cùng là kẻ cô đơn lạc lõng trên thế gian này, còn không tính là trùng hợp sao?"

Tống Ngữ Hàm không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn anh ta không biết đang nghĩ gì.

Thấy vậy, Lục Tư Phóng khẽ cúi người về phía cô, sau đó nhướn mày cười, vẻ mặt đầy chân thành:

"—Muốn ghép cặp với tôi không? Đảm, bảo, không làm gánh nặng." Anh ta nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một như vậy.

Lần này, Tống Ngữ Hàm không lùi bước vì sự tiếp cận của anh ta, ngược lại còn rất nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lục Tư Phóng, lắng nghe những lời nói kiên định như lời thề của anh ta, nhịp tim không hiểu sao lại tăng nhanh.

Chỉ một lát sau, cô lại từ từ cụp mắt xuống, giọng nói cũng dần yếu đi:

"Nếu anh vì không còn ai để chọn nên mới..."

"Không phải."

Không đợi cô nói hết, Lục Tư Phóng đã dứt khoát phủ nhận suy nghĩ hoang đường của cô.

" Tôi chỉ muốn ghép cặp với cô, chỉ vậy thôi." Anh ta cau mày, trong mắt hiện lên sự khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một câu.

Đối mặt với câu trả lời thẳng thừng như vậy, Tống Ngữ Hàm ngẩn người. Ngoài Chu Tố ra, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, lại còn là một bạn học nam mới biết tên.

Thế là cô càng luốn cuống hơn. Hai tay nắm chặt quai cặp, cố gắng dùng phương thức này để giảm bớt sự căng thẳng và bối rối trong lòng.

"Tại sao?" Cô muốn hỏi cho rõ... Rõ ràng họ còn chưa thân quen mà, nếu không phải vì không còn ai để chọn, thì tại sao lại muốn ghép cặp với cô?

Lục Tư Phóng không hiểu, "Sao mà phiền phức thế." Anh ta gãi gãi lông mày, cuối cùng không nghĩ ra lý do nào hay hơn, đành vò mẻ không sợ nứt nói: "Vì cô là Tống Ngữ Hàm, tôi là Lục Tư Phóng, được chưa?"

Muốn là muốn thôi, đâu ra lắm câu hỏi tại sao thế?

“Cô chỉ cần cân nhắc một điểm, đó là bản thân cô có muốn hay không." Anh ta nói xong thì tạm dừng, cũng không dám nhìn phản ứng của cô, mà dời mắt nhìn phong cảnh bên cạnh.

Tống Ngữ Hàm suy nghĩ một lát, tuy ghép cặp với một nam sinh không quen biết có chút ngại ngùng, nhưng người ta vì muốn giúp cô giải vây mà thành tâm thành ý mời như vậy, nếu cô còn từ chối thì có vẻ quá vô tình đúng không?

Đến lúc lại có lời đồn cô cao ngạo, khó gần thì không hay...

"Vậy — được thôi." Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô vẫn đồng ý.

Khoảnh khắc nhận được sự đồng ý, đôi mắt kiêu ngạo của thiếu niên lập tức sáng lên vài phần: "Vậy thì quyết định vậy nhé, đồng đội."

Nói xong, anh ta giẫm lên ván trượt, ngựa không dừng vó mà đi nộp danh sách, chỉ để lại một bóng lưng phóng khoáng mà cơn gió, không cho cô một chút cơ hội hối hận nào.

Khi thầy giáo phụ trách nhìn danh sách nộp lên, thấy hai cái tên Tống Ngữ Hàm và Lục Tư Phóng được đặt cạnh nhau, suýt nữa phun một ngụm nước ra.

Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 12