Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 20

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Thấy cô ấy không chịu tiết lộ, Lục Tư Phóng cũng không nói gì nữa, đạp ga rồi lại lặng lẽ tăng tốc.

Đúng như Lục Tư Phóng nói, kỹ năng lái xe của anh ta rất tốt, hai người nhanh chóng đến Nhà thờ Đức Mẹ Maria. Lúc này đã qua giờ cao điểm, trên đường không có nhiều người đi bộ.

Tống Ngữ Hàm thu lại ánh mắt nhìn ngó xung quanh, vừa nói lời cảm ơn vừa tháo dây an toàn, nhưng cô ấy đã cố gắng thử một lúc lâu mà dây an toàn vẫn không nhúc nhích, giống như bị kẹt rồi vậy.

Đang băn khoăn, còn chưa kịp mở lời... người đàn ông ở ghế lái đã dứt khoát ra tay từ từ tiến lại gần cô ấy—

Trong khoảnh khắc, mùi chanh biển tươi mát lập tức vương vấn nơi đầu mũi, thoang thoảng, như cảm giác gió biển mát lạnh thổi vào mặt... Gần như giống hệt mùi hương trong ký ức của cô ấy.

Lợi dụng lúc cô ấy đang ngẩn người, Lục Tư Phóng đã vượt qua cô ấy để kiểm tra tình hình khe cắm bên kia, phát hiện ra nó thực sự bị kẹt cứng... Anh ta khẽ nghiêng mặt liếc nhìn Tống Ngữ Hàm đang nín thở, ánh mắt hơi động đậy.

"Lâu quá không có người dùng, hình như hỏng rồi." Anh ta bình tĩnh trần thuật sự thật này: "Dù sao thì, vị trí này thường chỉ có bạn gái mới được ngồi."

"À? Anh thiếu bạn gái đến vậy sao..." Tống Ngữ Hàm nói vậy, có lẽ vì nín thở quá lâu... đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt Lục Tư Phóng khựng lại, ánh mắt nhìn cô ấy dường như càng sâu hơn, không biết im lặng bao lâu mới trầm tĩnh nói ra một câu:

"Ừm, vẫn luôn thiếu."

Chương 17

Nhận ra rốt cuộc mình đã nói gì, Tống Ngữ Hàm lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình xuống...

Cô ấy điên rồi sao? Sao có thể nói ra lời như vậy chứ?! Hả??!

Tại sao kể từ khi gặp lại anh ta, mình lại trở nên kỳ lạ như vậy?? Cứ luôn bị anh ta nắm mũi dắt đi một cách không giải thích được... đơn giản là không còn giống chính mình chút nào!

Nhưng lời đã nói ra như bát nước đã đổ đi, làm sao có thể thu lại được... Cô ấy chỉ có thể cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi cười với anh ta, giọng điệu khuyến khích: "Vậy thì... cố lên nhé?"

Lục Tư Phóng: "?"

"Cạch" một tiếng, khe cắm cuối cùng cũng nhấn được, dây an toàn cũng được tháo ra khỏi người Tống Ngữ Hàm.

"Cảm, cảm ơn." Chớp lấy thời cơ, Tống Ngữ Hàm vội vàng mở cửa xe bước xuống, hoàn toàn không quan tâm người phía sau có biểu cảm gì, đóng cửa rồi chạy biến mất!! Bóng dáng thanh nhã thường ngày cũng nhuốm vài phần hoảng hốt tháo chạy...

Người đàn ông trong xe nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t đó, những ngón tay thon dài và mạnh mẽ gõ gõ lên vô lăng, như thể đang hồi tưởng điều gì đó, rất lâu sau mới khẽ hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Cố, lên, à."

Nhưng người đã chạy mất rồi, anh ta cũng chỉ có thể tự mình giận dỗi một lúc rồi lái xe về phía phố Thánh Ước, nơi diễn ra cuộc thi.

Chu Thượng Khanh đúng lúc này lại gọi điện đến, anh ta uể oải bắt máy:

"Phóng ca cậu lại chạy lung tung đi đâu rồi? Mau đến sân đấu đi, tôi nói cho cậu biết... bây giờ cậu đang dính đầy tin đồn, nếu thêm tin tức đến muộn ở sân đấu và tỏ thái độ ngôi sao thì cậu coi như thành vận động viên tai tiếng luôn đấy!"

"Yên tâm đi sẽ không đến muộn đâu, kỹ năng lái xe của tôi cậu còn không tin à?" Vừa nói anh ta vừa bẻ lái một cách điệu nghệ, khiến chiếc xe đua vốn đã bắt mắt của anh ta càng thêm "rực rỡ chói mắt" trên đường.

"Vậy được rồi, cậu nhanh lên đấy! Hôm nay còn có người của tổ chương trình nữa, muốn..." Chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị Chu Thượng Khanh vô tình tắt mất, Lục Tư Phóng cũng không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm lái xe.

Còn ở phía bên kia, Tống Ngữ Hàm hớt hải chạy, cuối cùng cũng đến được sân đấu khi còn hơn hai mươi phút nữa là muộn.

Vừa đến lều của tổ quay phim, cô ấy đã nghe thấy đồng nghiệp có mối quan hệ khá tốt với mình trước đây đang nói chuyện phiếm:

"Này các cậu nói xem tại sao lại là cô ta được lên chức chứ? Cô ta ngoài xinh đẹp và học vấn cao ra... hình như cũng chẳng có ưu điểm gì khác, sao lại cứ là cô ta chứ?" Người đầu tiên khơi mào câu chuyện là Lưu Tử Vân, vào nghề sớm hơn cô ấy một chút, bình thường khi gặp cô thì luôn miệng gọi "em yêu", rất nhiệt tình.

Sau đó Ngô Mộng tiếp lời: " Tôi cũng thắc mắc đây, tuy nói cô ta tốt nghiệp trường danh tiếng, lý lịch cũng khá ổn, nhưng ngành này nhìn vào kinh nghiệm, cô ta mới tốt nghiệp chưa được bao lâu thì có tài năng gì thật sự chứ? Chị Chung có phải hơi thiên vị quá rồi không..."

" Tôi thấy chị Mộng hợp hơn cô ta nhiều, năng lực làm việc mạnh mẽ lại tận tâm, sáng sớm đã đến rồi... Còn cô ta thì sao? Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà còn chưa thấy bóng dáng đâu, chậc chậc."

"Khụ, người ta có hậu thuẫn đấy mà~ Chúng ta những người bình thường sao mà so được? Lát nữa cô ta đến thì cậu đừng có nói bậy bạ nhé! Kẻo cô ta *tân quan nhậm chức ba đốm lửa, đốt cháy cả hai chúng ta luôn đó!"

*tân quan nhậm chức ba đốm lửa: chỉ những người vừa thăng lên chức cao, muốn lập uy tín mà có các hành động răn đe cấp dưới.

"Cái này tôi đương nhiên biết rồi!" Lưu Tử Vân không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cúi đầu ghé sát Ngô Mộng thì thầm: "Chị Mộng, tôi nghe Đại Viên nói thật ra cô ta dựa vào... XX mà lên chức đấy."

Ngô Mộng hít một hơi, có vẻ không tin: "Không thể nào? Nhan sắc của cô ta mà lại nhìn trúng XX sao? Cái này quá không hợp rồi..."

Thấy cô ấy không tin, Lưu Tử Vân cười gượng hai tiếng: "Hừ, tôi cũng chỉ nghe nói thôi mà... Vả lại, thời buổi này mỹ nữ cặp với quái thú chẳng phải là chuyện thường xuyên sao! Có gì mà lạ đâu?"

"Cũng không đến nỗi cặp với Hà Đồng chứ ha ha ha..." Nói xong, hai người bắt đầu cười phá lên.

Tống Ngữ Hàm đứng ngoài lều, cúi đầu nhìn những món quà đã chuẩn bị cho họ. Vừa nãy cô ấy đi ngang qua một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, nghĩ các đồng nghiệp có thể thích ăn nên đã mua một ít mang đến, không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ miệng họ.

Thật là... mở mang tầm mắt mà.

"Chị Ngữ Hàm chị, đến rồi à?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau, cũng làm kinh động những người trong lều.

Tống Ngữ Hàm quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mạnh Thư Tình đang nhảy nhót chạy về phía mình, trong đôi mắt to tròn của cô gái nhìn cô ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ và lấp lánh.

Mạnh Thư Tình là đàn em cùng trường đại học của cô ấy, hai người tình cờ quen biết rồi trở thành bạn bè, cô ấy đến đoàn làm phim thực tập cũng đã một thời gian rồi.

Nhìn khuôn mặt tròn trịa đầy sức sống của cô ấy, Tống Ngữ Hàm đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều: "Ừm, vào cùng nhau đi."

Mạnh Thư Tình gật đầu, liếc thấy logo cửa hàng bánh ngọt trong tay cô ấy, reo lên: "Chị có phải mang đồ ăn ngon cho chúng em không?"

"Ừm, giúp chị mang vào chia cho mọi người nhé, vất vả rồi." Tống Ngữ Hàm cười, giả vờ như không có chuyện gì bước vào trong lều, đưa số bánh ngọt trong tay cho người bên cạnh.

"Hoan hô! Mọi người mau đến đi, chị Ngữ Hàm xinh đẹp tốt bụng của chúng ta phát đồ ăn ngon rồi! Ai chậm tay thì hết nhé!!"

Cô ấy vừa hô lên, các thành viên trong đoàn đang giả vờ bận rộn lập tức bỏ dở công việc, đồng loạt ùa tới. Ngô Mộng và Lưu Tử Vân tuy có chút chột dạ nhưng cũng không bỏ qua cơ hội này, chỉ là khi đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Tống Ngữ Hàm thì theo bản năng quay đi chỗ khác.

"Cứ từ từ thôi, không cần tranh giành, ai cũng có phần." Tống Ngữ Hàm nhìn tất cả phản ứng của mọi người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì, dường như không khác trước đây là bao, khiến những người vừa nói chuyện phiếm lén lút thở phào nhẹ nhõm.

"Văn bản có mộc đỏ chắc đã được ban hành rồi, từ hôm nay tôi sẽ chính thức tiếp quản dự án này, mọi người cùng cố gắng làm tốt dự án này nhé, như vậy sau khi dự án kết thúc tiền thưởng của mọi người cũng sẽ cao hơn một chút."

Cô ấy nói với vẻ trầm tĩnh, rõ ràng đây mới là ngày đầu tiên cô ấy nhậm chức, giọng điệu cũng không thể hiện cảm xúc đặc biệt nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khí thế phi phàm, vô cớ muốn công nhận cô ấy từ tận đáy lòng.

"Đã rõ, nhà sản xuất Tống!"

Tống Ngữ Hàm gật đầu, lại đâu vào đấy sắp xếp công việc, rồi mới tự mình đến vị trí của mình bắt đầu bận rộn.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng ồn ào, hình như có nhân vật quan trọng nào đó đã vào sân.

Lưu Tử Vân cũng đúng lúc này đột nhiên xung phong, vác một chiếc máy quay mà không xin phép cô ấy đã thở hồng hộc chạy ra ngoài: " Tôi đi quay tư liệu!"

"Ưm, tôi cũng đi..." Ngô Mộng theo sát phía sau.

Tống Ngữ Hàm ngẩng đầu khỏi màn hình giám sát, không ngăn cản họ, ngược lại còn gọi thêm vài thành viên nam trong nhóm đi giúp đỡ.

Sau đó cô ấy mở khóa kéo túi xách muốn lấy tài liệu mình để trong túi ra, nhưng lại phát hiện tìm mãi không thấy...

"Mình nhớ là để trong túi mà nhỉ, lẽ nào đi vội quá nên làm rơi trên đường rồi?"

Thấy cô ấy một mình lẩm bẩm, Mạnh Thư Tình vừa gặm bánh ngọt vừa đi đến, vẻ mặt lo lắng nói: "Chị Ngữ Hàm, chị làm mất đồ rồi à? Em tìm giúp chị nhé?"

Tống Ngữ Hàm nhíu mày suy nghĩ một lúc, thở dài nói: "Không sao, em có thể giúp tôi lấy một bản tài liệu dự án khác được không?"

"Đương nhiên là được rồi ~" Cô ấy dường như nắm rõ tình hình sắp xếp tài liệu trong cả lều, lập tức lấy một bản tài liệu mới từ một cái tủ đựng đồ nào đó đưa cho Tống Ngữ Hàm.

"Cảm ơn, em mau đi làm việc đi."

"Vâng ạ!"

Tống Ngữ Hàm thu lại nụ cười dịu dàng, lại mở tài liệu ra xem kỹ một lần nữa, không ngờ lần này lại nhìn thấy phần tư liệu liên quan đến Lục Tư Phóng.

Và còn được đặt ở vị trí đầu tiên trong danh sách khách mời dự kiến của dự án lần này - "Hy vọng mới đang lên của làng thể thao - Thiên tài trượt ván Lục Tư Phóng".

Tống Ngữ Hàm: "..."

Cô ấy tỉ mỉ hồi tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra cảnh tượng ngày mình nhận được tài liệu –

Ngày hôm đó, sau khi nhận được thông báo thăng chức, cô ấy vừa ra khỏi văn phòng của chị Chung chuẩn bị đi làm việc thì Lưu Tử Vân đã vội vàng chạy đến đưa tài liệu cho cô ấy.

Lúc đó cô ấy đã thấy vẻ mặt Lưu Tử Vân có chút kỳ lạ, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị lời nói của cô ta làm cho sao nhãng.

"Ngữ Hàm, chúc mừng cô nhé! Tôi biết cô nhất định sẽ thành công mà! Đây, đây là tài liệu dự án mà chị Chung bảo tôi đưa cho cô." Cô ta đưa hết tài liệu trong tay ra, cười rất tươi, hoàn toàn không thấy có ý đồ gì khác.

Ít nhất là cho đến hôm nay, cô ấy thực sự không thể nhìn ra đằng sau nụ cười rạng rỡ như vậy lại là một bộ mặt giả tạo đến thế... Ngược lại, để bày tỏ lòng biết ơn, cô ấy còn đặc biệt mời cô ta đi ăn một bữa.

Tối hôm đó, cô ấy đã xem đi xem lại mấy lần bản tài liệu mà Lưu Tử Vân đưa cho, cô chắc chắn và khẳng định rằng phần thông tin về Lục Tư Phóng hoàn toàn bị thiếu.

Nếu không phải là lỗi trong công việc... thì rất có thể là cô ta cố ý làm vậy.

Trong lòng đã lờ mờ có phán đoán, Tống Ngữ Hàm liền tỉnh lại từ hồi ức, một lần nữa tập trung ánh mắt vào tài liệu trước mặt, cực kỳ nghiêm túc xem xét lý lịch của các vận động viên nổi bật trong cuộc thi trượt ván quốc tế lần này.

Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 20