Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 31

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Chiếc Vòng Cổ Định Mệnh

Lục Tư Phóng lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút không tự nhiên, thoáng gật đầu: " Tôi cũng đi hướng đó". Nói xong anh mới phát hiện ngón tay mình chỉ hướng ngược lại với đường về nhà của cô.

"..."

Có hối hận cũng vô ích, hai người đành tạm biệt nhau, lưu luyến đi về hai phía trái ngược.

Điều mà họ không biết là Tống Tri Hãn đợi rất lâu mà không đón được người nên đã một mình về nhà.

Khi đi được nửa đường, anh ta bất ngờ nhìn thấy hai hình bóng đứng sát cạnh nhau dưới tán cây, trông thật đẹp đôi làm sao.

Đôi mắt đen láy dưới cặp kính chợt lóe lên, tốc độ lái xe cũng dần chậm lại. Anh ta không quấy rầy, cứ thế lặng lẽ đi theo phía sau, không biết như đang suy nghĩ điều gì.

Cho đến khi hai người tách nhau, Tống Tri Hãn mới từ từ tăng tốc.

Khi xe rẽ qua khúc cua, Tống Tri Hãn từ từ hạ cửa kính xuống để lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo. Lúc này, đôi mắt dịu dàng ấy đã không còn chút ấm áp nào, phản chiếu trong đó là bóng lưng cao lớn của Lục Tư Phóng, tựa như có thứ gì đó đã phá vỡ đi sự bình yên của mặt hồ, tạo nên ngàn lớp sóng gợn. Vào khoảnh khắc đó, ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ u ám lạ thường, toát ra vài phần sắc bén và âm hiểm .

Một lát sau, anh ta thu hồi ánh mắt, tăng tốc lái xe đuổi kịp bước chân của Tống Ngữ Hàm, gọi cô lại giữa đường:

"Ngữ Hàm." – Giọng điệu anh ẩn chứa sự kìm nén.

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tống Ngữ Hàm quay đầu lại, khuôn mặt hơi đỏ chợt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh… sao anh lại ở đây, không phải anh đang ở nước ngoài sao?"

Khi cô ngoan ngoãn lên xe, sắc mặt Tống Tri Hãn mới dịu xuống một chút: "Anh học xong tín chỉ sớm, lo cho em nên quay về."

Tống Ngữ Hàm nghe vậy, cô có chút không hiểu: "Có gì đáng lo chứ? Anh biết mà, thành tích của em vẫn luôn rất tốt."

"Không phải thành tích". Tống Tri Hãn cười khẽ, giả vờ vô tình chuyển chủ đề: "Cậu con trai vừa nãy đi bên cạnh em... Là ai vậy?"

Tống Ngữ Hàm mắt mở to, khẽ hít một hơi lạnh, tay siết chặt dây an toàn, nhất thời không biết trả lời anh thế nào.

"Bạn cùng lớp."

Tống Tri Hãn liếc nhìn cô một cái, chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa, lái xe chở cô về nhà họ Tống.

Giữa đường như nhớ ra điều gì đó, anh ta đột nhiên nhắc đến chuyện vừa xảy ra: "Vừa nãy đợi em ở cổng trường có gặp một con mèo hoang, nó gầy nhỏ lại ngoan ngoãn không kêu tiếng nào, không hiểu sao lại khiến anh nhớ đến hồi bé..."

Anh ta chớp mắt, không nói tiếp.

Tống Ngữ Hàm là người nhạy cảm, hai người lại sống chung nhiều năm, có lẽ cô đã đoán được anh ta muốn nói gì, không nói tiếp chắc là sợ chạm vào nỗi buồn của cô…

Cô mím môi, mở lời cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng trong xe: "Anh muốn nuôi mèo sao?"

Tống Tri Hãn lắc đầu: "Trước khi gặp em, anh đã nuôi một con." Nói rồi, vẻ mặt anh ta trở nên bất lực: "Mèo là loài động vật rất khó nuôi. Nếu không ràng buộc nó và trông chừng kỹ... chỉ cần lơ là một chút là nó sẽ chạy theo mèo hoang bên ngoài, tìm cũng không tìm về được. Phải đeo cho nó một cái vòng cổ để nhắc nhở nó từng giờ từng phút."

Tống Ngữ Hàm chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy sợ hãi, cô căng thẳng l.i.ế.m môi: "Nhắc nhở nó điều gì?"

Mắt Tống Tri Hãn sâu thẳm, khóe môi cong lên cười hiền: "Nhắc nhở nó... nơi người nuôi dưỡng nó mới là nhà, mới là nơi nó thực sự thuộc về."

Rõ ràng biết anh ta đang nói về mèo, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo rợn người.

Lời tác giả

Trước khi ngủ chợt lóe lên ý tưởng mới cho một truyện dự kiến, hí hí hí hí các bé mau đi xem đi, siêu kích thích đó á á á!

Mùa Ôn Thi và Chiếc Huy Chương

Trường Vân Sênh chính thức bước vào kỳ ôn thi cuối cùng của năm học. Giờ đây Lục Tư Phóng đã có thể đàng hoàng tiếp cận Tống Ngữ Hàm với lý do "cùng nhau học tập".

Nhưng dù vậy, hai người cũng chỉ dừng lại ở mức tình cảm học đường trong sáng, lễ nghi chừng mực, không có hành động nào quá đáng.

Dù gì danh tiếng của Tống Ngữ Hàm vẫn luôn rất tốt, lại là học sinh giỏi được kỳ vọng, Lục Tư Phóng không muốn cô vì mình mà bị người khác đàm tiếu, chỉ lặng lẽ lên kế hoạch cho màn tỏ tình chính thức sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Đồng thời, bản thân anh cũng không thể lơ là buông thả, anh đã nói sẽ cùng cô thi đậu Đại học Trung Kinh, không thể nuốt lời.

"Em nói này, dạo này anh chăm chỉ quá rồi đó! Cuộc sống của anh bây giờ chỉ có 'ăn, làm bài, Tống Ngữ Hàm' thôi à..." Sau một thời gian luyện tập, Chu Thượng Khanh rõ ràng đã gầy đi một vòng, đường nét khuôn mặt dần hiện lên, khiến anh ta trở nên sắc nét hơn, lúc này anh ta đang cau mày khổ sở, dường như đang băn khoăn về điều gì đó:

"Hơn nữa không phải là em không tin tưởng anh, mà là vào Đại học Trung Kinh không phải dễ... Anh nghĩ mấy đứa học sinh giỏi luôn đứng đầu kia không có não à? Người ta cố gắng lâu như vậy làm sao có thể dễ dàng bị anh đuổi kịp được chứ..."

Lục Tư Phóng nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên tay, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, cuối cùng đồng tình gật đầu: "Ừm, quả thực khó khăn."

Anh cảm thấy mình khá thông minh, đầu óc linh hoạt cộng thêm sự kiên trì và chăm chỉ trong khoảng thời gian này dù đã giúp anh thành công vượt qua hầu hết mọi người, nhưng để đạt đến trình độ thủ khoa thì vẫn chưa đủ.

Nhưng anh nhất định phải vào Đại học Trung Kinh... Nếu như phương thức tuyển sinh phổ thông không đảm bảo, vậy thì anh phải thử các phương thức khác, song kiếm hợp bích mới được.

Lục Tư Phóng trầm tư một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, theo trí nhớ mà lật tìm các ngăn tủ trong phòng, dường như muốn tìm thứ gì đó, nhưng anh tìm khắp nơi rất lâu mà vẫn không tìm thấy.

Chu Thượng Khanh bị hành động của anh làm giật mình, không hiểu mô tê gì nhưng không dám làm bừa: "Sao vậy anh, tìm gì thế?"

"Huy chương."

Tìm mãi không được, Lục Tư Phóng chợt dừng lại. Rất nhanh anh đoán được một khả năng nào đó, lập tức quay người xuống lầu tìm Lâm Thư đang nhàn nhã uống trà ở phòng khách, lạnh mặt chất vấn cô ta:

"Huy chương của tôi hình đâu?"

Lâm Thư sững sờ, thản nhiên liếc nhìn Lục Tư Phóng đang đầy giận dữ, không hề bận tâm: "Không biết, dì Lâm dọn phòng chắc nhầm lẫn rồi vứt đi rồi."

Khi nói chuyện, cô ta không nhìn Lục Tư Phóng một cái, chỉ chăm chú nhìn chén trà trong tay, ánh mắt lạnh lẽo, dường như mang theo sự hận thù nồng nặc.

"Trả lại cho tôi, đó là chiếc huy chương đầu tiên tôi giành được." Lục Tư Phóng mím chặt môi, nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của người trước mặt, không biết nghĩ đến điều gì... trong mắt dường như ẩn chứa một tia sắc bén.

Lâm Thư bị đôi mắt của anh dọa sợ, chén trà trong tay chợt rung lên làm trà đổ ra ngoài, cô ta nhìn vào đôi mắt tối tăm mà tàn nhẫn đó, dường như xuyên qua anh thấy được người phụ nữ ngang tàng phóng túng trước kia.

Tất cả là vì cô ta! Gia đình hạnh phúc và cuộc sống được người khác kính trọng của mình đều bị hủy hoại trong chốc lát!! Tất cả là do người phụ nữ đó! Tất cả là do cô ta hại!!

Chết rồi thì thôi đi, còn nhất định phải để lại một nghiệt chủng như vậy, khiến cô chướng mắt bao nhiêu năm nay…

Người phụ nữ đó không phải kiêu ngạo lắm sao? Không phải tự tìm đến cái c.h.ế.t sao? Sao không mang theo cái thứ nghiệt chủng này mà c.h.ế.t cùng đi!

Lục Tư Phóng lạnh lùng, đối mặt với người mà anh gọi là mẹ kế.

Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ta, anh đã biết Lâm Thư hận anh.

Nhưng thế thì sao? Anh cũng chẳng thấy cô ta là loại tốt đẹp gì, so với sự hận thù vô nghĩa này … anh lại thấy cô ta đáng thương hơn.

Cô ta và mẹ, đều chỉ là nạn nhân mà thôi.

Bao nhiêu năm qua, anh và Lâm Thư có thể sống dưới một mái nhà mà coi như chẳng có chuyện gì xảy ra đã là sự tôn trọng lớn nhất rồi, nhưng rõ ràng có người nào đó không nhận ra điều này.

Lâm Thư có một người con trai tên là Lục Thành Công, sinh cùng thời điểm với Lục Tư Phóng…

Mặc dù vậy, số phận của hai người lại khác xa nhau.

Rõ ràng đều là con ruột, Lục Tú Bân đặt tên con trai của Lâm Thư là Thành Công, nhưng lại đổi tên anh thành Tư Phóng.

Một người gửi gắm hy vọng lớn lao, một người lại trở thành đồ bỏ đi.

Sau khi mẹ ruột qua đời, Lục Tú Bân bỏ mặc Lục Tư Phóng, Lâm Thư lại càng hận anh thấu xương.

Từ khi trở về nhà họ Lục, phần lớn giải thưởng mà Lục Tư Phóng tự mình giành được đều quy về cho Lục Thành Công.

Nhưng lần này, anh không muốn nhường nữa.

"Chỉ cái này là không được, trả lại cho tôi." Ánh mắt Lục Tư Phóng sắc bén, lạnh giọng nói.

Lâm Thư bị khí thế hung hãn của anh làm cho hoảng sợ, không cam lòng cắn môi.

Hận thì hận, nhưng cô ta nhát gan... trong nhà không có ai chống lưng cho mình thì cô ta không dám đối đầu trực tiếp với Lục Tư Phóng. Thế là cô ta chỉ đành không phục mà quay mặt đi, ấm ức nói: "Trong ngăn kéo tủ sách của Thành Công."

Có được câu trả lời mong muốn, Lục Tư Phóng không dây dưa thêm nữa, không nói hai lời liền bước vào thư phòng rộng rãi của Lục Thành Công lấy lại chiếc huy chương, trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng, rồi lại lặng lẽ đi qua hành lang dài, trở về căn phòng nhỏ bé của mình.

Còn Lâm Thư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn kia, trong mắt nồng nặc sự đố kỵ, nhất thời không kìm được tức giận mà đập nát tách trà quý giá trong tay.

Tiếng sứ vỡ tan tành lập tức vang vọng khắp đại sảnh.

Khi Lục Tư Phóng vào phòng, Chu Thượng Khanh đang bịt tai co ro nằmntrên đất, vẻ mặt hoảng sợ, anh ta liếc nhìn sắc mặt Lục Tư Phóng, âm thầm nuốt lại những lời muốn hỏi.

Lục Tư Phóng không hề bận tâm đến tiếng động dưới lầu, vừa về phòng đã mở máy tính, tìm kiếm các loại tài liệu.

"Yêu Cũ" Gặp "Tình Mới"

Còn một bên khác.

Chu Tố cuối cùng cũng hẹn được Tống Ngữ Hàm cùng học chung, vừa gặp mặt giọng điệu đã trở nên gay gắt: "Tống Tống cậu cũng không tử tế gì cả, có người yêu mới liền bỏ rơi người yêu cũ là mình..." Nói xong, cô ấy làm ra vẻ sắp khóc.

Khiến Tống Ngữ Hàm vừa lúng túng vừa buồn cười: "Gì mà người yêu mới... Tố Tố cậu đừng nói bậy." Mặc dù nói vậy nhưng mặt cô lại bất giác đỏ lên.

"Ôi thôi được rồi! Bây giờ cả Vân Sênh ai mà chẳng biết học bá Tống đã thu phục được tiểu bá vương Lục, khiến con sói hoang ngang tàng vì cậu mà hoàn lương?" Cô ấy kể chuyện rất sinh động, vẻ mặt hớn hở thuật lại lời đồn, nhìn khuôn mặt người trước mặt càng lúc càng đỏ mà cười thầm.

Tống Ngữ Hàm vội vàng xua tay phủ nhận: "Sao lại càng ngày càng quá đáng thế! Cậu dám nói tớ còn không dám nghe..." Cô ấy như không biết gì mà che tai lại, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ bất lực và xấu hổ.

Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 31