Nỗi Buồn Tự Đa Tình
Sau một hồi tự mình chìm trong bồn chồn lo âu, thì cuối cùng đối phương cũng hồi đáp. Nhưng trái ngược với mong đợi, anh ta được nhận lại đúng một từ:
"Được."
Có được nhận lại dù chỉ là một chữ, thì cũng đủ khiến anh ta vui mừng rất lâu.
Lục Tư Phóng lúc này mới yên tâm.
Sau hồi vui vẻ, anh ta lại bắt đầu tập dượt trong vô thức những lời sẽ nói vào ngày mai.
Còn một bên khác, Tống Ngữ Hàm hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của anh, thậm chí còn đang buồn bã vì không nhận được tin nhắn của đối phương, trong lòng buồn bã đến nỗi chút nữa thì ngủ quên trên máy bay, lại còn bị điện thoại xém chút rớt trúng người – nhưng may mắn là có người kịp thời đỡ lấy.
Về đến nhà, Tống Ngữ Hàm tắm rửa xong liền nằm lên giường – lại lần nữa mở giao diện trò chuyện với Lục Tư Phóng. Lần trò chuyện gần đây nhất của họ vẫn dừng lại ở việc cô nói mình sẽ ra nước ngoài một thời gian, hồi đáp của đối phương là chúc cô đi chơi vui vẻ…
Cô do dự gõ vào khung chat một câu "Gần đây anh bận lắm sao?", nhưng ngay trước khi gửi đi lại bị những suy nghĩ vu vơ vô tình cản trở.
Cô nhìn dòng chữ trên màn hình, không hiểu sao mắt dần trở nên mờ đi, có lẽ bệnh chưa khỏi hẳn, cô dường như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dù không được có được sự đồng ý từ Tống Ngữ Hàm nhưng với tư cách là anh trai, Tống Tri Hãn vẫn tự tiện vào phòng. Anh ta nhẹ nhàng đi đến đầu giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô gái, từ từ chớp mắt, vẻ mặt nặng trĩu và đau buồn.
Ánh mắt di chuyển xuống điện thoại của cô, anh ta cầm lên thành thạo mở khóa…
Xem kìa, rõ ràng anh ta mới là người hiểu cô nhất.
Khi thấy dòng tin nhắn dang dở của cô, ánh mắt Tống Tri Hãn đột nhiên trở nên sâu hơn, tay anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại... không chút do dự, anh đã xóa sạch nó.
Nhìn màn hình trống không trước mắt, anh ta đột nhiên mỉm cười hài lòng. Dường như trong suốt thời gian xuất ngoại này, hoàn toàn không có ai nhắn tin cho cô, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc liên hệ với đối phương vậy.
Tâm tư của những thằng nhóc mới lớn này rất dễ đoán, sở dĩ lâu như vậy chưa tỏ tình chẳng qua là muốn gây tiếng vang lớn vào ngày công bố điểm thi. Cho nên khi nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi đến trên máy bay, anh ta hoàn toàn không ngạc nhiên.
Ánh mắt lạnh lùng hồi đáp một chữ "Được" rồi, anh ta xóa tất cả tin nhắn, không để lại một chút dấu vết nào.
Ban đầu chỉ muốn làm cô mệt mỏi một chút, để cô không thể phân tâm xem điện thoại, rồi thần không biết quỷ không hay cho cô dùng một ít thuốc bổ có tác dụng an thần, để cô ngơ ngơ ngác ngác bỏ lỡ cái gọi là ngày quan trọng đó thôi.
Không ngờ, cô lại đổ bệnh.
Anh đau lòng vô cùng nhưng vẫn cảm thấy có chút may mắn.
Tống Tri Hãn đặt điện thoại xuống, bàn tay lớn khẽ vuốt lên mái tóc của người đang say ngủ – rất mềm mại, gần như giống hệt cảm giác khi anh ta vuốt ve cô làm nũng khi còn nhỏ.
Nhưng không biết từ khi nào, cô đã thay đổi... dần trở nên độc lập hơn, không còn dựa dẫm vào anh ta nữa, thậm chí chuyển dần ánh nhìn sang người đàn ông khác.
Chỉ có anh ta vẫn luôn ở lại chỗ cũ đợi cô quay đầu lại, suy nghĩ đó chưa bao giờ đổi thay.
Rõ ràng là anh đã gặp cô trước, không chỉ đưa cô ra khỏi vực sâu, mà còn dành trọn tất cả sự quan tâm và tình yêu của mình cho cô... Rõ ràng họ mới là những người phù hợp nhất với nhau trên thế giới này, đáng lẽ ra phải trở thành duy nhất của nhau.
Làm sao anh ta có thể cho phép cô bỏ rơi mình, ung dung rời đi với người khác chứ?
Thật nực cười.
Buổi Tối Định Mệnh
Giấc ngủ này đặc biệt dài, đến khi Tống Ngữ Hàm tỉnh dậy đã là chiều tối ngày công bố điểm thi đại học.
Trong lòng mơ hồ cô đột nhiên dấy lên một sự bất an, mí mắt cũng vô cớ giật lia lịa.
Cô như có linh cảm lập tức ngồi dậy, tìm kiếm chiếc điện thoại nhưng không thấy đâu. Sau khi tỉnh dậy, đầu óc cô mụ mị, tìm rất lâu cũng không thấy đâu. Vừa định tính đổi cách tra cứu bằng máy tính, nhưng lại nhớ ra máy tính ở nhà đã được mang đi sửa…
Cô vội vàng chạy xuống lầu, vừa vặn đụng trúng Tống Tri Hãn đang lên phòng, cô dường như thấy vị cứu tinh vội vàng "cầu cứu" người trước mặt:
"Anh, điện thoại của em đâu rồi?"
Người đối diện cau mày, vẻ mặt không tán thành: "Bệnh vừa khỏi đã tìm điện thoại, có chuyện gì sao?"
Tống Ngữ Hàm nhất thời cạn lời, ấp úng viện cớ: "Hôm nay có điểm rồi! Em còn chưa –"
"Em thi rất tốt, không cần tra nữa." Anh dịu dàng cười với cô: "Văn phòng tuyển sinh Đại học Trung Kinh đã gọi điện cho anh rồi."
"Thật sao?" Tống Ngữ Hàm hơi sững sờ, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ đến nỗi mắt đã rớm lệ.
Tống Tri Hãn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô: "Lừa em làm gì, đây không phải là mục tiêu của em từ trước đến nay sao, bây giờ ước nguyện thành hiện thực sao lại khóc?"
Cô sụt sịt, đầu óc vẫn còn chút choáng váng: "Anh, em vẫn muốn điện thoại..." Cô muốn ngay lập tức chia sẻ niềm vui này với Lục Tư Phóng và Chu Tố.
Nghe vậy, nụ cười của Tống Tri Hãn khựng lại, lạnh nhạt nói: "Điện thoại của em vô tình bị hỏng trên đường em về rồi, ngày mai anh sẽ giúp em đổi một cái mới."
"Hỏng rồi?" Tống Ngữ Hàm lập tức cau mày, lo lắng: "Không được, em muốn ngay bây giờ!”
Không có được sự tỉnh táo như thường lệ, phản ứng cũng không được nhạy bén như trước khi bị bệnh, cô hoàn toàn không nghĩ ra cách nào khác.
" Nhưng bây giờ..." Bị ánh mắt ướt át của cô nhìn chằm chằm, Tống Tri Hãn không hiểu sao nhất thời có chút né tránh, anh ta nhìn bầu trời đã tối đen bên ngoài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi."
Cơn Mưa Trong Đêm
Ở một bên khác, đợi từ sáng tới tối, đợi đến khi đèn của Bảo tàng Thiên văn đã tắt hẳn, Lục Tư Phóng vẫn một mình cô đơn đứng dưới cột đèn đường, ôm món quà, cả người tiều tụy.
Sự phấn khích của khoảnh khắc biết điểm đã tan biến hết trong lúc chờ đợi, ánh sáng hy vọng trong mắt cũng đã gần như tối tăm.
Anh ta vẫn không đợi được người mà mình muốn gặp.
Trước đây anh ta mong chờ ngày hôm nay đến bao nhiêu, bây giờ anh ta lại thất vọng và xấu hổ bấy nhiêu.
Nhìn màn hình điện thoại toàn dòng tin nhắn tự độc thoại, anh ta cử động cái cổ đã cứng đờ, từ từ cúi thấp cái đầu vốn kiêu hãnh, nhìn chằm chằm vào bộ trang phục đã tốn bao công sức chuẩn bị mà ngẩn người.
Vào lúc này, anh ta giống như một chú hề diện lễ phục nhưng không được ai để ý, khôi hài lại đáng thương.
Trên đường về, anh ta vẫn không thể hiểu nổi, rõ ràng hôm qua cô ấy vẫn còn đồng ý, vậy mà hôm nay lại thất hẹn không báo trước.
Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, không để lại một lời nào.
Có khi nào xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên lại căng thẳng lên, không màng đến thể diện hay không thể diện, lại gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Kiểu thông báo này anh ta đã không biết là lần thứ mấy nghe thấy trong ngày hôm nay rồi, mỗi lần đều lạnh lẽo như ngàn mũi kim băng đ.â.m vào tim.
Đi đến khu phố thương mại gần nhất, anh ta bất ngờ ngẩng đầu lên và bắt gặp hình bóng của cô ấy xuất hiện cùng một người đàn ông khác.
Khoảnh khắc đó, không biết là nên sốc hay là tức giận, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc bỗng dưng trống rỗng trong chốc lát, lòng bàn tay cũng ngay lập tức mất đi chút sức lực cuối cùng – điện thoại mất đi chỗ dựa duy nhất liền rơi thẳng xuống đất.
Anh ta cứ thế đứng tại chỗ sững sờ, đồng tử rung động hỗn loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Và trong cơn mưa lớn, Tống Tri Hãn cầm ô đối mặt với Tống Ngữ Hàm đang khóc đến hoá lệ đẫm mưa, cúi đầu cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cô, ánh mắt tràn đầy sự đau lòng và bất lực: "Dạo này có bão, các cửa hàng đóng cửa sớm cũng là để đảm bảo an toàn..."
Anh ta đưa một tay lên định đặt lên đỉnh đầu Tống Ngữ Hàm, nhưng ngay khi chiếc ô khẽ nâng lên, anh ta lại thoáng thấy bóng hình đã ướt sũng trong cơn mưa lớn phía sau cô.
Kiểu tóc được thiếu niên cẩn thận tạo kiểu giờ chỉ còn lại vẻ tiều tụy, tóc ướt sũng rũ xuống, biểu cảm trên mặt là sự đáng thương và bối rối, nhìn từ xa giống như một con ch.ó hoang bị lạc trong cơn mưa lớn, trong mắt một mảnh màu tối tăm.
Tống Tri Hãn khẽ cong môi nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Điều này rõ ràng đã chọc giận Lục Tư Phóng, anh ta đột nhiên hoàn hồn muốn xông lên chất vấn cho rõ ràng.
Người đàn ông kia lại nhanh hơn một bước hạ thấp ô xuống, lợi dụng khoảng trống khi cô gái đang thút thít mà đột ngột cúi xuống gần cô ấy, từ góc nhìn của anh ta, hai người họ như đang hôn nhau …
Mặt Lục Tư Phóng trắng bệch, đột nhiên dừng bước đứng yên tại chỗ, chân anh ta nặng trĩu như đeo tạ, không thể nhúc nhích dù chỉ nửa phân... chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy và người đàn ông khác đi thẳng.
"Ngày vui thế này mà khóc rụng cả lông mi rồi, về nhà trước đi, em vừa mới khỏi bệnh mà..." Tống Tri Hãn chỉ nhẹ nhàng gạt chúng đi trên mặt Tống Ngữ Hàm, giọng điệu vẫn dịu dàng như vậy, tâm tư sâu kín trong lòng không hề lộ ra nửa phần.
Nói xong, anh ta liền đưa Tống Ngữ Hàm quay về. Trong lúc đó, cô như có linh cảm muốn quay đầu nhìn lại phía sau một cái, nhưng lại bị Tống Tri Hãn cứng rắn kéo lại.
"Tập trung nhìn đường."
Cứ như vậy, Lục Tư Phóng sắc mặt tái nhợt đứng phía sau cô nhìn rất lâu, nhưng cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, Tống Ngữ Hàm vẫn không hề quay đầu lại nhìn một cái.
Như thể mất đi tất cả sức lực trong nháy mắt, anh ta loạng choạng quỳ xuống đất, hộp quà vẫn luôn được anh ta ôm chặt cũng đã ướt sũng và mềm nhũn…
Anh ta gắng gượng chống đỡ cơ thể, ánh mắt trống rỗng nhìn nước mưa không ngừng rửa trôi bề mặt hộp, lúc này mới chậm rãi nhận ra.
Trời mưa rồi, lạnh quá.
Cuối cùng, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết mình rốt cuộc đã từng bước từng bước lết về nhà như thế nào... và cái gọi là nhà đó, cũng căn bản không có ai quan tâm đến anh ta.
Nhìn thấy Lục Tư Phóng thảm hại như vậy, Lục Tú Bân chỉ cau mày quát anh ta một câu: "Hoang đường, ra thể thống gì."
Không buồn để ý lời ông ta, Lục Tư Phóng ném hộp quà trong tay xuống, món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng rơi vãi khắp sàn, trong đó: tấm giấy chứng nhận đạt yêu cầu có in logo "Đại học Trung Kinh" đặc biệt nổi bật.
Mắt Lâm Thư sáng lên, đưa cho Lục Tú Bân một ánh mắt ra hiệu, sau đó liền nghe Lục Tú Bân ho khan một tiếng, làm ra vẻ uy nghiêm.
"Cái bộ dạng của cậu thế này, dù có vào Đại học Trung Kinh cũng vô dụng, nhường cho Thành Công đi... Tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa." Ông ta liếc nhìn khuôn mặt thất thần của Lục Tư Phóng, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu như ban ơn:
"Còn cậu, nếu muốn học trượt ván thì học hành nghiêm túc, tôi sẽ không cản nữa. Chỉ cần cậu đồng ý điều kiện này, tôi sẽ lập tức đưa cậu ra nước ngoài nhận huấn luyện tiên tiến nhất."
Không biết có nghe lọt tai lời Lục Tú Bân không, thiếu niên khẽ rơi những giọt nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ u ám, khẽ liếc nhìn tờ giấy trắng trên đất, lặng lẽ di chuyển về phòng, chỉ để lại một câu nói không chút cảm xúc.