Chương 2:
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng thở khẽ.
A, tôi quên mất, phản ứng của anh lúc nào cũng chậm nửa nhịp.
“Anh đừng nghịch ngợm, nhớ phải ngoan nhé. Khi em về sẽ mang kẹo cho anh.”
Mãi lâu sau, mới nghe anh “Ừm” một tiếng.
Khi tôi về đến nhà họ Hoắc, đã gần nửa đêm.
Ăn uống với bạn bè, ít nhiều cũng phải uống chút rượu.
Đầu óc tôi lúc này hơi choáng váng.
Rửa mặt xong, tôi chui ngay vào chăn.
Cơ thể của Hoắc Nhiên thơm quá!
Tôi hít một hơi, rồi rúc sát lại gần anh.
“Kẹo đâu?” – trong bóng tối, giọng Hoắc Nhiên nghe càng trầm thấp hơn.
Chết rồi! Tôi quên mất.
Bây giờ đã là nửa đêm, vậy mà một em bé ngoan như anh lại thức đến giờ này chỉ vì chờ một viên kẹo của tôi.
Tôi bật người dậy, nâng mặt anh trong tay:
“Muộn thế này ăn kẹo sẽ sâu răng đấy. Nhưng để bù lại, bây giờ em sẽ hôn anh một cái.”
Không đợi Hoắc Nhiên trả lời, tôi đã hôn xuống, còn l.i.ế.m nhẹ đôi môi anh.
Nói bù đắp cho anh, nhưng rõ ràng là phần thưởng cho chính tôi thì đúng hơn.
Tội nghiệp thiếu gia xinh đẹp, vẫn còn ngây ngơ không hay biết đã bị tôi chơi đùa trong lòng bàn tay.
Sau khi bị tôi hôn, anh không nói gì nữa.
Tôi vỗ nhẹ mặt anh:
“Ngủ đi, mai em lại có tiết tám giờ nữa rồi.”
Không biết ngủ được bao lâu, tôi khát khô cổ, bèn dậy uống nước.
Lúc ngồi dậy thì tôi phát hiện Hoắc Nhiên lúc này không nằm trên giường.
Khi đi ra ngoài, thì nghe thấy trong phòng tắm có động tĩnh.
“... Tống Vãn... ừm...”
Hoắc Nhiên đang gọi tên tôi trong phòng tắm.
Giọng khàn khàn, ánh đèn vàng vọt, mập mờ.
Còn kèm theo nhịp thở dồn dập, đè nén.
Vụ gì đây?
Bị té à?
Chưa kịp phản ứng, tay tôi đã đặt lên nắm cửa phòng tắm.
“Hoắc Nhiên!”
Bóng dáng cao ráo đứng quay lưng về phía cửa, hơi cúi người xuống, sống lưng rắn chắc run lên theo nhịp thở nặng nề.
Đầu anh cúi thấp, bờ vai phập phồng dữ dội, từng khối cơ bắp căng cứng như sắp vỡ ra.
Tôi định chạy tới đỡ anh.
Nghe thấy giọng tôi, anh lập tức đứng thẳng, quay đầu lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi.
Khóe mắt anh hồng hồng, thoạt nhìn đáng thương đến cực điểm.
Tôi nhanh chóng phản ứng, chắc anh lại gặp ác mộng nên mới chạy vào phòng tắm để khóc.
Lúc khóc còn gọi tên tôi nữa chứ.
Tôi nhìn anh lúc này đôi mắt đã đỏ hoe.
Đúng là một cậu bé tội nghiệp…
Tôi tiến lại gần ôm anh, vỗ nhẹ lưng an ủi:
“Ngoan nào, em ở đây rồi, đừng sợ.”
Không hiểu sao, lưng anh lúc này hình như căng cứng hơn.
Trong phòng tắm thì thoang thoảng một mùi kỳ lạ.
Tôi mở cửa thông gió, kéo Hoắc Nhiên về phòng ngủ.
“Ngoan đừng sợ, em ngủ cùng anh.”
Anh khẽ gật đầu, không nói gì, hẳn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Có lẽ Hoắc Nhiên bị dọa sợ thật rồi.
Cơn buồn ngủ kéo tới, tôi vỗ nhẹ mặt anh rồi chìm vào mơ màng.
Trong cơn mơ hồ, tôi cảm giác có hàng mi lướt qua mặt mình.
Và một ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Bất chợt, anh khẽ cười.
Ánh nhìn ấy nóng bỏng như thiêu đốt, khiến tôi trở mình.
Nhưng ngay lập tức, anh xoay tôi lại, ôm vào lòng như bế một đứa trẻ sơ sinh.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu dàng dỗ dành tôi.
Một giấc mơ đẹp cứ thế trôi qua, làm sáng hôm sau tôi suýt muộn tiết tám giờ.
Lúc tỉnh dậy thì Hoắc Nhiên đã biến mất như mọi khi.
Tôi nhắn tin cho anh.
Anh chỉ trả lời hai chữ: 【Bệnh viện.】
Bệnh tình của Hoắc Nhiên lại nặng thêm rồi sao?
Có lẽ tôi phải sắp xếp đi cùng anh tới đó một chuyến xem tình hình mới được.
Mỗi lần vào bệnh viện, Hoắc Nhiên thường ở lại vài ngày.
Khi tôi hỏi, anh chỉ nói đang ở bệnh viện.
Tôi nhắn: 【Có nhớ em không?】
Anh: 【Nhớ.】
Tôi: 【Nhớ ai?】
Anh: 【Em.】
Chỉ biết nhắn một chữ thôi sao?
Cái anh ngốc này, chậm chạp hết sức.
Tôi: 【Em là ai?】
Anh: 【Tống Vãn.】
Tôi bĩu môi. Đúng là dạy mãi cũng không khôn lên được.
Tôi gửi cho anh một tấm hình gấu bơ cầm gậy đánh người.
Rồi nhắn tiếp: 【Em là vợ anh!】
【Rồi, bây giờ nói lại đi, anh nhớ ai?】
Đáp án mẫu đã đặt ngay trước mắt rồi.
Tôi dán mắt vào màn hình, chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hoắc Nhiên nhắn tới: 【Vợ ơi, anh cũng rất nhớ em.】
“Cũng?”
Anh còn thêm chữ “cũng”!
Má tôi bỗng nóng bừng, vội lấy tay quạt quạt gương mặt cho đỡ ngại.
Chỉ mới xa vài ngày thôi, ai mà nhớ chứ…
Vừa cảm thán mình không có tiền đồ, chỉ vì một câu của anh ta mà đã đỏ mặt.
Vừa cảm thấy anh ngốc này, hóa ra cũng biết cách làm người khác rung động.
Nửa đêm, mép giường khẽ trũng xuống.
Tôi ngửi thấy mùi nước hoa sau cạo râu quen thuộc trên người Hoắc Nhiên.
Mở mắt ra trong cơn mơ màng:
“Anh tự tắm được rồi à?”
Anh “Ừ” một tiếng.
Vẫn ít lời như thế.
Tôi lục lọi ngăn tủ đầu giường, lấy ra một món đồ.
Khi anh nằm xuống, tôi khẽ vuốt môi anh, nhét thẳng thứ đó vào miệng.
Tôi nói: “Kẹo em hứa với anh đây.”
Giọng tôi khàn khàn, khiến ngay cả bản thân cũng thấy ngạc nhiên.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng rực.
Anh nhìn tôi chằm chằm, sau một thoáng, tôi như thấy trong mắt anh lóe lên một màu tối cuộn trào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt rồi biến mất.
Sao vậy, sao thở dồn dập thế?
Tôi hỏi: “Vị nho, không ngon à?”
Anh gật đầu, l.i.ế.m môi.
“Em có muốn thử không?” – anh bất ngờ hỏi.
Đây là câu dài nhất Hoắc Nhiên từng nói với tôi.
Vậy mà đó lại là: có muốn thử không.
Đúng là đồ ngốc!
Anh ta có biết trong tình cảnh này, câu hỏi ấy chẳng khác nào ám chỉ “ có muốn làm chuyện kia không ” đó!
Tất nhiên là tôi sẽ không từ chối ý tốt của anh rồi.
Tôi chống người dậy, hôn lên đôi môi mềm mại đẹp đẽ ấy.
Ban đầu tôi chỉ định thử một chút, nếm xem viên kẹo có vị gì.
Nhưng phản ứng của Hoắc Nhiên lại khác hẳn.