BÓI TRỰC TIẾP: VÒNG TAY MAY MẮN BỊ ĐÁNH CẮP

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

9

"A!!!" Tôi sợ đến hồn bay phách tán, hét lên một tiếng mạnh mẽ né sang một bên, lại nghe thấy tiếng cười của Lăng Linh Linh, "Ấy da, làm cô giật mình rồi, thật ngại quá. Ẩn thân chú tiêu hình cần thời gian, tôi vừa rồi còn chưa hoàn toàn khôi phục mà."

Tôi cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Linh Linh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi phong trần.

Cô ta nói cô ấy có thể sử dụng ẩn thân chú tùy ý xuyên qua các công trình kiến trúc, nhưng khi vào nhà người khác, phải có sự cho phép của chủ nhà mới có thể vào được, nên vừa rồi mới giả giọng đàn ông, lừa Tề Dương mở cửa.

Tôi "òa" một tiếng khóc lên, nhào tới ôm lấy đùi cô ấy: "Tề Dương anh ta muốn gi3t tôi, cứu mạng a!"

Bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng rìu bổ cửa, tôi không khỏi run lên, Lăng Linh Linh cầm lấy vòng tay, nhanh chóng nói: "Muốn giải trừ chú thuật trên người cô phải làm hai việc. Việc thứ nhất là khóa lại khí vận trên vòng tay, phòng ngừa phần còn lại bị Tề Dương chuyển đi, như vậy cho dù qua 12 giờ, ô cũng còn một tia sinh cơ để sống."

Cô ấy tay trái nâng vòng tay, cắn rách đầu ngón tay phải, dùng m.á.u tươi nhanh chóng vẽ một lá bùa trong hư không.

Không khí ở phần tiếp xúc với m.á.u biến thành một đạo phù chú màu đỏ, xoay vài vòng trong không trung, chậm rãi thấm vào trong vòng tay.

Những vết nứt không ngừng lan rộng của vòng tay bắt đầu khép lại, như có một kết giới vô hình bao phủ lên trên.

Lăng Linh Linh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy khí vận của cô sẽ bị khóa lại, anh ta không có cơ hội trộm nữa."

Trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng, vội vàng hỏi: "Vậy việc thứ hai là gì?"

Cô ấy đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, nhìn thẳng vào cánh cửa phòng sắp bị c.h.é.m nát đổ sập, nói: "Đương nhiên là đoạt lại khí vận mệnh cách bị cướp đi của cô, để cô trở thành người bình thường."

"Phải đoạt như thế nào?"

Lăng Linh Linh quay đầu liếc nhìn tôi một cái: "Cô chưa từng nghĩ, vì sao Tề Dương năm nay luôn mặc áo dài tay sao?"

"Bởi vì anh ta sợ ánh sáng mặt trời và ánh trăng. Trộm cướp phúc lộc là âm tổn chi thuật, không được thiên địa linh khí dung thứ, một khi chiếu đến ánh sáng mặt trời ánh trăng, cơ thể anh ta sẽ xảy ra bỏng rát. Cộng thêm phù chú của tôi tấn công, phúc lộc khí vận bị anh ta cướp đi sẽ vì cơ thể vật chứa bị tổn hại mà tiết ra ngoài, nếu như nguyên chủ nhân vừa hay ở gần đó, chúng tự nhiên sẽ trở về cơ thể nguyên chủ nhân."

Lời cô ấy vừa dứt, cánh cửa "ầm" một tiếng đổ sập xuống đất, Tề Dương xách rìu, hai mắt đỏ ngầu: "Trừng Trừng, nên đưa vòng tay cho anh rồi, anh còn phải đem đi thanh tẩy..."

Anh ta quả thực điên rồi!

Lăng Linh Linh kéo tôi chạy đến bên cửa sổ, một tay đẩy tung cửa sổ, tiện tay dán một lá bùa lên người tôi, liền đẩy tôi xuống dưới.

Á á á!

Đây là tầng 14 đó!

Cảm giác mất trọng lượng cực lớn khiến tôi hoảng loạn, nhìn mặt đất ngày càng đến gần, tôi vội nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa.

Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy mình rơi xuống, tôi hé mắt ra một khe nhỏ, mới phát hiện mình đang lơ lửng trên không, cách mặt đất chỉ một nắm tay.

Loạng choạng để tự đứng vững trên mặt đất, tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lăng Lăng Linh không biết từ lúc nào đã mặc quần áo của tôi, cả người treo lơ lửng ở mép ngoài tầng 12, chỉ dùng một tay phải bám vào mép ngoài ban công.

Còn Tề Dương thì dường như đã biến thành quái vật, bò bằng cả tứ chi trên tường, vừa sợ hãi ánh trăng, vừa rục rịch muốn tiếp cận Lăng Lăng Linh.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, sự kỳ lạ này không phải xuất phát từ tư thế phản trọng lực của anh ta, mà là... Tôi lại nhìn kỹ một lúc, xác nhận là thể hình của anh ta đã thay đổi.

So với trong phòng, thể hình của Tề Dương lớn hơn một vòng, và còn đang tiếp tục lớn lên, giống như một quả bóng bay bị bơm khí vào.

10

Đúng lúc tôi đang hoang mang bất định, giọng của Lăng Linh Linh vang lên bên tai: "Tà thuật đang phát huy tác dụng. Bây giờ còn 10 phút nữa là đến 12 giờ, hắn vẫn chưa thể cướp đi toàn bộ khí vận mệnh cách của cô, nên tà thuật đang thúc giục hắn nhanh chóng hành động, khiến cơ thể to lớn hơn vừa là cảnh cáo, vừa là trợ lực cho hắn."

Tôi sờ lên tai, thấy một mảnh giấy mỏng, chắc là loại truyền âm phù.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tôi vội hỏi.

Lăng Linh Linh nói: "Cô hãy trốn kỹ đi, đừng để hắn phát hiện, tôi sẽ dụ hắn. Hắn bây giờ không chịu đuổi theo tôi là vì lý trí vẫn còn, không dám soi mình dưới ánh trăng, vài phút nữa thôi, hắn mất hết kiên nhẫn, dù không dám cũng phải đuổi theo thử, nếu không qua 12 giờ mà vẫn chưa cướp được toàn bộ khí vận của cô, tà thuật trên người hắn sẽ phản phệ hắn."

Tôi gật đầu, tìm một bụi cây rậm rạp để trốn.

Bụi cây này ở phía sau một tòa nhà chung cư, xung quanh lại có mấy cây lớn che chắn, không có chút ánh sáng nào, tính ẩn mình cực tốt, Tề Dương chắc chắn sẽ không phát hiện ra tôi.

Tôi ngồi xuống vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tiếng xé gió truyền đến, ngay sau đó, giọng nói the thé đầy âm độc của Tề Dương vang lên sau lưng.

"Trừng Trừng, hóa ra em ở đây à, vòng tay đâu, mau đưa cho anh, anh còn phải giúp em thanh tẩy nữa chứ."

Trong tai, giọng nói giận dữ của Lăng Linh Linh suýt chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của tôi: "Cô nhìn xem chỗ cô trốn kìa, xung quanh không có chút ánh trăng nào chiếu tới, đối với hắn mà nói chẳng khác gì phòng khách nhà mình, ra vào tự do, cô đây là sợ hắn không bắt được cô sao!"

... Tôi chỉ lo trốn, quên mất chuyện ánh trăng.

Không kịp mắng mình ngu ngốc, tôi quay đầu chạy ra phía ngoài bụi cây, nhưng động tác của Tề Dương nhanh hơn tôi quá nhiều, còn chưa chạy được hai bước, tôi đã bị hắn bóp cổ.

Hắn thuận thế nắm lấy cổ tay tôi, giọng đầy tham lam: "Trừng Trừng, mau đưa vòng tay cho anh... Vòng tay đâu? Em giấu vòng tay của anh ở đâu rồi?!"

Phát hiện vòng tay không có ở đây, Tề Dương lập tức nổi trận lôi đình, móng tay nhọn hoắt đ.â.m mạnh vào cổ tôi, tôi lập tức không thở được.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào tôi: "Không đưa vòng tay cho tôi, em c.h.ế.t đi!"

BÓI TRỰC TIẾP: VÒNG TAY MAY MẮN BỊ ĐÁNH CẮP

Chương 5