1.
Phụ mẫu trấn thủ biên quan mười năm, mang về một dưỡng nữ bạch liên hoa.
…
Dưới cái nắng hè gay gắt, một mình tôi che ô đứng đợi ở cổng.
Từ góc phố, một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến, mui xe chỉ được che bằng vải xanh, hoàn toàn lạc lõng so với những công trình kiến trúc cao lớn và sang trọng xung quanh.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, một cô nương đã nhảy xuống.
Nàng trạc tuổi tôi, mái tóc đen được buộc bằng một dải lụa đỏ, đôi mắt hạnh linh động như nai con, cử chỉ vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
「Đây chính là tỷ tỷ ở kinh thành sao? Lần đầu gặp mặt, muội tên là Lâm Uyển Nguyệt.」
Lời này của cô ta nghe thật hay, nhưng tôi lại biết lòng dạ độc ác của cô ta.
Quả nhiên, khi phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng vội vã theo sau cô ta xuống xe, tôi đã nghe thấy tiếng lòng của cô ta.
「Một cây trâm cài tóc cũng bằng chi tiêu cả một năm của tướng sĩ nơi biên ải rồi nhỉ?」
Cha mẹ và huynh trưởng vừa đứng vững, sắc mặt đã cứng đờ, nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
Kiếp trước cũng là cảnh tượng này, rõ ràng tôi lòng đầy vui mừng mong chờ người thân trở về, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên đã bị ghét bỏ vô cớ.
Bất kể tôi làm gì, hay thậm chí không làm gì cả, Lâm Uyển Nguyệt đều có vô số "tiếng lòng" để dẫn dắt phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng xa lánh tôi.
Tôi chẳng làm gì cả, lại trở thành kẻ sa đọa xa hoa lãng phí, bất kính với trưởng bối trong miệng mọi người.
Cuối cùng c h í c trong uất ức.
Còn Lâm Uyển Nguyệt lại giẫm đạp lên tôi để trở thành tấm gương không màng danh lợi, nữ trung hào kiệt trong mắt người đời.
Bây giờ, tôi không còn đau lòng vì sự lạnh nhạt của cha mẹ và huynh trưởng như kiếp trước nữa.
Tôi gật đầu với phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng.
「Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng.」
Rồi quay người đi vào nhà, cũng chẳng quan tâm người phía sau có đi theo hay không.
Tiếng lòng của Lâm Uyển Nguyệt lại vang lên từ phía sau.
「Sao tỷ tỷ không trả lời muội? Là đang muốn ra oai phủ đầu muội sao? Mấy tiểu thư ở kinh thành đúng là thích đấu đá tranh giành, chẳng mộc mạc chân chất như ở biên ải chút nào.」
Mẹ tôi đứng bên cạnh nghe thấy tiếng lòng của Lâm Uyển Nguyệt, liền bất mãn.
「Phu quân, nữ nhi này của chúng ta thật không có giáo dưỡng!」
Phương Hoằng sầm mặt, không nói một lời.
Phương Cảnh Nghiệp không nhịn được nữa:
「Ta không có một muội muội vô lễ và ngang ngược như vậy, trong lòng ta, muội muội của ta chỉ có một mình Uyển Nguyệt!」
Lâm Uyển Nguyệt rõ ràng rất vui mừng, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rộng lượng:
「Có lẽ tỷ tỷ cảm thấy muội đã chiếm mất sự sủng ái của phụ thân , mẫu thân . Là lỗi của muội, muội không nên tự cho mình là con gái của phụ thân và mẫu thân.」
Mẫu thân tôi nghe thấy dưỡng nữ hoạt bát vui vẻ thường ngày lại tự hạ thấp mình như vậy, lại thấy đôi mắt hạnh của Lâm Uyển Nguyệt ngấn lệ, ánh mắt bi thương, một ngọn lửa vô danh trong lòng lập tức bùng cháy.
Bà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
「Nguyệt nhi chính là con gái của ta, không ai có thể vượt qua con! Đừng vì người không liên quan mà buồn bã đau lòng.」
Phương Hoằng và Phương Cảnh Nghiệp cũng vỗ về Lâm Uyển Nguyệt.
Thật nực cười làm sao, phụ mẫu ruột của tôi, ngày đầu tiên về nhà lại vì một đứa con nuôi mà nói con gái ruột của mình là người không liên quan.
Lồng n.g.ự.c trống rỗng.
Nó đáng lẽ phải co rút đau đớn, phải buồn bã, phải không thể chịu đựng nổi mới đúng.
Nhưng nó không có phản ứng gì cả.
Ngay từ kiếp trước, trái tim kính yêu phụ thân và mẫu thân, mong nhớ huynh trưởng ấy đã c h í c rồi.
C h í c vào lúc huynh trưởng đem kinh thư mà tôi vất vả chép tay đưa cho Lâm Uyển Nguyệt xé để mua vui.
C h í c vào lúc mẫu thân ôm Lâm Uyển Nguyệt bị rơi xuống nước mà mắng tôi lòng dạ rắn rết.
C h í c vào lúc phụ thân bắt tôi chịu gia pháp, ép tôi nhường cơ hội làm người hầu cận cho công chúa cho Lâm Uyển Nguyệt.
Tôi chỉ nhanh chân bước đến chính sảnh, quay đầu lại tàn nhẫn ngắt lời bầu không khí đậm tình thân của cả nhà.
「Đến giờ dùng bữa rồi.」
Phía sau lập tức im phăng phắc.
Có lẽ họ chợt nhớ ra " người không liên quan" mà họ nói vẫn còn ở trước mặt mình.
Mẫu thân tôi đầu tiên là xấu hổ, sau đó ngay lập tức biến thành tức giận.
Bà mắng:
「Thái độ gì thế hả? Đó là thái độ của ngươi đối với phụ thân và mẫu thân sao?」
「Bất kính với phụ mẫu, không tốt với muội muội, sao ta lại sinh ra một đứa con gái như ngươi?」
Tôi giả vờ không hiểu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt dữ tợn của mẫu thân:
「Chỉ là bảo mọi người dùng bữa thôi mà, sao lại thành bất kính với phụ mẫu rồi?」
Mẫu thân tôi như đ.ấ.m vào bông, cứng họng không nói được lời nào.
Phương Hoằng cuối cùng cũng lên tiếng ngăn lại:
「Đủ rồi, tất cả im miệng cho ta!」
「Tất cả đi dùng bữa đi.」