CẢ NHÀ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA BẠCH LIÊN HOA

Phần 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

4.

Về đến nhà, lại là vở kịch y hệt kiếp trước.

Mẫu thâb tôi ôm Lâm Uyển Nguyệt an ủi, phụ thân tôi bắt tôi đến từ đường "tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm".

Tôi khinh thường nhướng mí mắt, hỏi ông:

「Ngày mai công chúa sẽ triệu con vào cung làm bạn đọc, phụ thân có chắc là muốn con phải quỳ ở đó không?」

Tôi đã cố tình cầu xin công chúa ân điển này, chính là để phòng nước cờ này.

Mặt Phương Hoằng tức đến đỏ bừng, chỉ vào tôi "ngươi, ngươi, ngươi" mãi không thôi.

Tôi quay người, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Ngày hôm sau, không có ai tiễn tôi vào cung.

Người đánh xe cũng khó xử, ông ta lén giải thích với tôi:

「Đại tiểu thư, không phải tôi làm khó người, mà là tướng quân đã ra lệnh không cho tôi đưa người vào cung, tôi cũng không còn cách nào khác!」

Tôi cũng không làm khó ông ta, ra khỏi cửa rẽ trái, đến một hàng nha nhân thuê một chiếc xe ngựa.

Đồ ngốc, chẳng lẽ ăn nhiều cát ở biên ải quá nên não cũng ngớ ngẩn đi rồi sao?

Đến cả việc có thể thuê xe ngựa ngay trước cổng nhà cũng quên.

Đến cung, không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Uyển Nguyệt.

Hôm qua phụ thân tôi đã vào cung ngay trong đêm, chỉ để giúp Lâm Uyển Nguyệt được toại nguyện.

Chiêu Hoa công chúa vẫn chưa đến, Lâm Uyển Nguyệt đang trò chuyện rất vui vẻ với một cô nương trang điểm tinh xảo.

Đó là Vinh An quận chúa.

Kiếp trước, nàng ta ngưỡng mộ sự tự do tự tại của Lâm Uyển Nguyệt ở biên quan.

Và coi Lâm Uyển Nguyệt là tri kỷ.

Hơn nữa, khi Lâm Uyển Nguyệt bóng gió nói rằng tôi chèn ép cô ta, chính nàng ta đã ra mặt giúp.

Khiến tôi thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi hoàng cung trong tủi nhục.

Kiếp này, nàng ta vẫn kết thân với Lâm Uyển Nguyệt.

Khi tôi bước vào, không khí hòa hợp ban đầu của họ bỗng chốc cứng lại.

Vinh An thân phận cao quý, hành sự không kiêng dè, trợn trắng mắt với tôi một cách trơ tráo.

Lâm Uyển Nguyệt rụt rè gọi tôi một tiếng tỷ tỷ, như thể đã bị tôi hành hạ đến mức nào.

Tôi lấy sách 《Luận Ngữ》 ra bày sẵn, không thèm để ý đến hai người họ.

Hốc mắt của Lâm Uyển Nguyệt lại đỏ lên, Vinh An thấy vậy, tức giận đùng đùng kéo cô ta đến tìm tôi đòi lẽ phải.

「Uyển Nguyệt thay ngươi chịu khổ ở biên quan, giúp ngươi chăm sóc cha mẹ ngươi, ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn quay lại bắt nạt cô ấy, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.」

「Cái phúc này nhường cho ngươi đấy, ngươi có muốn không?」

Tôi vặn lại, nhìn sắc mặt Vinh An từ đỏ chuyển sang xanh.

Chắc là không muốn rồi.

Vậy tại sao tôi lại phải muốn?

Còn phải muốn một cách biết ơn đội đức nữa chứ?

Lúc này, Chiêu Hoa mới thong dong đến muộn.

Vinh An và Lâm Uyển Nguyệt mới chịu yên.

Nghỉ trưa, Chiêu Hoa kéo tôi đi dạo chơi trong cung.

Lúc quay về, tôi thấy Lâm Uyển Nguyệt và Vinh An.

Thấy tôi, Vinh An cũng không còn tức giận nữa, mà cười với tôi một cái.

Một nụ cười đầy ác ý và nguy hiểm.

Lâm Uyển Nguyệt kéo tay nàng ta, ra vẻ như một người giảng hòa.

Tôi liếc nhìn cuốn Luận Ngữ trên bàn, cũng cười lại với Vinh An một cái.

Nàng ta bị nụ cười của tôi làm cho khó hiểu, liền lườm tôi một cái thật mạnh.

Cứ lườm đi, sau này muốn lườm cũng không còn người để lườm nữa đâu.

Khi phu tử bước vào cửa, Vinh An đột nhiên vỗ đầu, kêu lên một tiếng:

「Ôi chao, ta quên mang Luận Ngữ rồi.」

Nói rồi, nàng ta nhanh chân chạy tới, vươn tay giật lấy cuốn Luận Ngữ trên bàn tôi.

「Mượn của ngươi một lát, ngươi không phiền chứ?」

CẢ NHÀ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA BẠCH LIÊN HOA

Phần 4