6.
Buổi tối, Phương Hoằng đích thân đến đón Lâm Uyển Nguyệt.
Lâm Uyển Nguyệt lao vào lòng ông, nhưng toàn thân run rẩy, thở không ra hơi.
「Phụ thân, phị thân, con sợ quá.」
Phương Hoằng đau lòng khôn xiết, vỗ về vai cô ta.
「Sao thế? Có ai bắt nạt con à?」
Nói rồi, ông ta phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía tôi.
「Là đứa con bất hiếu kia bắt nạt con sao?」
Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ý khẳng định.
Đây chính là phụ thân ruột của tôi.
Lâm Uyển Nguyệt nức nở, nhưng lại vội vàng giải thích giúp tôi:
「Không liên quan đến tỷ tỷ, là do con quá nhát gan thôi ạ.」
Nhưng tiếng lòng lại nói:
「Vinh An chỉ mới chọc giận tỷ tỷ thôi mà tỷ tỷ đã đối phó với nàng ta như vậy, con sợ quá, không biết tỷ tỷ có đối xử với con như thế không.」
Chuyện của Vinh An sớm đã truyền đi khắp nơi, nhưng Phương Hoằng không ngờ lại là do chính con gái mình làm ra.
Ra tay độc ác như vậy, đúng là một kẻ bại hoại.
Phương Hoằng bảo hộ vệ trông chừng Lâm Uyển Nguyệt, rồi bước nhanh tới.
Ông ta lôi tôi từ trên xe ngựa xuống.
Tôi không phải là đối thủ của ông ta, bị ông ta kéo ra ngoài như một con búp bê rách.
Còn chưa đứng vững, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt!
Má tôi sưng vù, khóe miệng rớm m á u.
Phương Hoằng vừa đánh vừa giận dữ mắng chửi.
「Thứ lòng dạ độc ác như ngươi, lẽ ra ta nên dạy dỗ cho ngươi một trận từ lâu rồi!」
Tôi không hiểu, hỏi ông ta:
「Con lòng dạ độc ác chỗ nào?」
Ánh mắt ông ta nhìn tôi càng thêm lạnh lẽo.
「Ngươi dùng xuân cung đồ để vu khống Quận chúa, còn uy h.i.ế.p muội muội, ngươi còn dám nói mình không độc ác sao!」
「Ha ha!」
Tôi bật cười thành tiếng.
「Xuân cung đồ là do Quận chúa mua ở hiệu sách mấy ngày trước, vốn định dùng để vu khống con, nhưng bị con vạch trần, sao lại thành con vu khống nàng ta rồi!」
Khí thế của Phương Hoằng yếu đi, nhưng vẫn tiếp tục nói cùn.
「Ngươi uy h.i.ế.p muội muội ngươi, có phải không?」
Tôi nhìn Lâm Uyển Nguyệt đang trốn ở một bên bằng ánh mắt như cười như không.
「Trong cung có bao nhiêu nô tỳ thị vệ, thế nào cũng có người thấy con có uy h.i.ế.p muội muội hay không, hay là chúng ta hãy đối chất ba mặt một lời cho rõ ràng?」
Phương Hoằng đuối lý, sắc mặt tái mét.
「Ngươi lại dám nói chuyện với phụ thân ruột như thế sao?」
Tôi vặn lại ông ta:
「Nhà nào có phụ thân ruột và con gái mười mấy năm không gặp, vừa gặp đã thiên vị con nuôi?」
「Nhà nào có phụ thân ruột không phân biệt phải trái trắng đen đã tát con gái ruột, chỉ vì một câu "sợ hãi" của con nuôi?」
「Phụ thân không ở bên cạnh Lâm Uyển Nguyệt, sao lại biết cả chuyện con uy h.i.ế.p cô ta? Chẳng lẽ phụ thân là con giun trong bụng Lâm Uyển Nguyệt hay sao?」
Phương Hoằng bị ba câu hỏi liên tiếp của tôi làm cho muối mặt bỏ đi.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng khóc lóc của Lâm Uyển Nguyệt.
「Đều tại con, đều tại con nên phụ thân mới đánh tỷ tỷ, đều là lỗi của con, con không nên sợ hãi.」
「Phụ thân, con không thể ở lại nhà mình nữa rồi. Chỉ cần con còn ở đây, tỷ tỷ sẽ không bao giờ chấp nhận phụ thân va mẫu thân, con đi đây!」
Phương Hoằng che chở cho Lâm Uyển Nguyệt đang sống sống c h í c c h í c, đau lòng dỗ dành cô ta.
「Không có chuyện đó, nó thích nhận thì nhận, không thích thì thôi, con mãi mãi là con gái của chúng ta, là muội muội của Cảnh Nghiệp.」
Tôi bĩu môi, thản nhiên bỏ đi.
Phòng ở của tôi và Lâm Uyển Nguyệt trong cung gần nhau.
Sau lần trước, tôi và cô ta không còn tiếp xúc nữa.
Chiêu Hoa không thích cô ta, nên cô ta tự mình ngoan ngoãn ở một góc, ra vẻ thật thà.
Tôi ngày ngày cẩn thận đề phòng.
Sau vụ xuân cung đồ, tôi không còn biết được thủ đoạn tiếp theo Lâm Uyển Nguyệt sẽ dùng để đối phó với mình.
Vào ban đêm, khi tôi tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ ra có một món đồ để quên ở gian ngoài.
Tôi vội khoác áo, nghĩ cho tiện nên không thắp đèn.
Tìm được đồ, tôi quay trở lại, thì thấy một bóng đen lướt qua cửa sổ, đi thẳng đến phòng của Lâm Uyển Nguyệt.
Bóng đen đó quá nhanh, như thể là ảo giác của tôi.
Tôi khẽ mở cửa, nép mình vào chân tường, trốn bên ngoài phòng Lâm Uyển Nguyệt.
Trong phòng lặng như tờ, không có người, cũng không có động tĩnh gì.
Dường như bóng đen vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi quay người định rời đi, tiếng lòng của Lâm Uyển Nguyệt vang lên bên tai tôi.
「Nhà họ Phương ngoài Phương Cẩm ra toàn là một lũ ngu ngốc.」
「Vào được hoàng cung, đương nhiên sẽ sớm lấy được thứ đó.」
「Ngày đại thù được báo, ta sẽ đến trước vong linh phụ mẫu để nhận tội.」
Mấy câu nói không đầu không đuôi, khiến người nghe như lạc vào trong sương mù.
Tôi vô cùng chắc chắn, từ đầu đến cuối, trong phòng Lâm Uyển Nguyệt không có ai nói chuyện.
Vậy là Lâm Uyển Nguyệt đang dùng tiếng lòng để giao tiếp với bóng đen kia.
Nhưng tiếng lòng của cô ta, không phải chỉ có phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng mới nghe được sao?
Chẳng lẽ, cô ta có thể kiểm soát được tiếng lòng của mình.
Vậy thì, mục đích cô ta cố tình tiếp cận nhà họ Phương là gì?