CẢ NHÀ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA BẠCH LIÊN HOA

Phần 8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

8.

Đêm trăng mờ gió lớn, tôi lại theo lệ cũ rình ngoài cửa phòng Lâm Uyển Nguyệt.

Cô ta đã tắt đèn, trong phòng lặng như tờ.

Đang định rời đi, tiếng lòng của Lâm Uyển Nguyệt vang lên.

「Chuẩn bị xong hết rồi chứ?」

「Yên tâm đi, ta đã hạ độc trong nước, lại trộm được bản đồ biên phòng, mọi việc đã sẵn sàng.」

「Sau khi thành sự, ta sẽ mang đầu của cả nhà họ Phương đến gặp phụ thân mẫu thân ta!」

Tôi giật mình, một nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên.

Thảo nào, thảo nào Lâm Uyển Nguyệt lại có thuật đọc tâm.

Lại cố tình trở thành con nuôi của phụ thân và mẫu thân tôi.

Còn nhất quyết phải vào cung làm bạn đọc.

Nếu là một tế tác, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được!

Tôi vội vã rời đi, định bụng sẽ báo cho Chiêu Hoa tất cả những gì nghe được.

Nâng tà váy, tôi vội vã bước trên con đường trong cung vào ban đêm.

Nơi ở của chúng tôi hẻo lánh, cách xa cung điện của Chiêu Hoa.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, cũng có phần sốt ruột hơn.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng đen.

Hắn mặc toàn đồ đen, mắt trắng dã, trông có phần kỳ dị và đáng sợ.

Không có những lời đối thoại vô nghĩa như trong truyện, hắn chỉ vươn tay, c.h.é.m một nhát vào gáy tôi.

Tôi liền mềm nhũn như bùn, ngất đi.

Tỉnh lại, tôi đang ở trong một nhà kho đổ nát.

Bên ngoài yên tĩnh, tôi cố gắng giãy giụa, nhưng tay chân lại bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy.

Bên ngoài vọng lại vài câu chào hỏi mà tôi không hiểu.

Cửa được mở ra, một bóng người xuất hiện.

Là Lâm Uyển Nguyệt.

Hoặc nên nói, là công chúa của Tây Việt quốc.

Trước kia có một nước tên là Tây Việt, quốc quân của họ giỏi về cổ thuật, cuồng vọng tự đại.

Mơ tưởng thôn tính nước ta, thống nhất thiên hạ.

Nhưng lại bị phụ thân tôi dễ dàng đánh bại.

Chính trong trận chiến đó, mẫu thân tôi đã bỏ lại tôi để cùng huynh trưởng ra tiền tuyến đoàn tụ với phụ thân.

Tôi tập trung tinh thần, nhìn Lâm Uyển Nguyệt.

「Công chúa nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, có dễ chịu không?」

Chắc chắn là không dễ chịu rồi, tôi đang cố tình chọc vào nỗi đau của cô ta.

Quả nhiên, sắc mặt cô ta sa sầm.

「C h í c đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.」

Rồi lại cười phá lên:

「Ngươi cũng là một kẻ đáng thương, phụ mẫu ngươi thà tin ta chứ không tin ngươi, huynh trưởng ngươi thì ngu không tả xiết, không cần động não cũng bị ta xoay như chong chóng.」

Sau đó cô ta cúi xuống, nâng cằm tôi lên.

Đôi mắt cô ta nhìn thẳng vào tôi, mang theo vẻ dò xét.

「Phương Cẩm, ngươi có thể nghe thấy tiếng lòng của ta đúng không?」

Tôi ngẩng cao đầu nhìn cô ta, không nói một lời.

Cô ta không quan tâm, hất mặt tôi ra.

「Nghe thấy thì đã sao? Chính ta đã hạ Đồng Tâm Cổ lên người phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng ngươi, nên họ mới có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.」

「Chỉ vài câu tiếng lòng đã có thể khiến họ tin tưởng ta hết lòng hết dạ, thật nực cười.」

Cô ta u ám nhìn tôi.

「 Nhưng ta đâu có muốn nhận lũ ngốc nhà họ Phương các ngươi làm phụ thân, ta chỉ cần phụ thân của ta thôi!」

「Phụ thân ngươi đã hại c h í c phụ thân ta, khiến ta trở thành một đứa trẻ mồ côi không còn phụ mẫu, ta cũng phải để cho con gái của ông ta trải nghiệm cảm giác không còn phụ mẫu là gì!」

Thì ra là vậy, thì ra là vậy!

Thảo nào kiếp trước dù tôi có tỏ ra thiện chí với Lâm Uyển Nguyệt thế nào, cô ta cũng đều dùng tiếng lòng để ly gián.

Thì ra ngay từ đầu, tôi đã là đối tượng báo thù của cô ta!

Tôi phá lên cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.

「Đồ ngu!」

Vẻ mặt đắc ý của Lâm Uyển Nguyệt cứng lại, không tin nổi mà hỏi tôi:

「Ngươi đang nói gì thế?」

Tôi tiếp tục cười lớn, 「Đồ ngu!」

「Ngươi có thời gian đối phó với ta, chi bằng đối phó với tên huynh trưởng ngu ngốc của ta đi.」

「Con gái ư! Nếu phụ mẫu ta mà quan tâm đến con gái, thì năm đó đã không vứt ta lại cho tổ mẫu cay nghiệt rồi bỏ đi!」

Trên mặt Lâm Uyển Nguyệt hiện lên vẻ bừng tỉnh ngộ.

Nhưng cô ta lật tay, một con rết dài bằng cánh tay liền bò lên tay cô ta.

Cô ta cười gằn:

「Không sao, ngươi cứ c h í c trước đi! Đến lúc đó ta sẽ cho phụ thân , mẫu thân và huynh trưởng ngươi cùng xuống hoàng tuyền với ngươi!」

「Được thôi!」

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô ta chằm chằm.

Mang theo vẻ trào phúng và giễu cợt.

「Ngươi không g i ế c được ta đâu.」

Lâm Uyển Nguyệt tức đến phát điên: 「Ta cho ngươi xem ta có g i ế c được ngươi không!」

Con rết nhanh chóng bò từ tay cô ta xuống, bò về phía tôi.

Tôi vẫn vững như bàn thạch.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa bị phá tung, một mũi tên có lông vũ trắng b.ắ.n vào.

Bắn trúng ngay con rết.

Con rết c h í c ngay tại chỗ.

Lâm Uyển Nguyệt điên rồi, cô ta vậy mà định trực tiếp đập c h í c tôi.

Cô ta túm tóc tôi, dập mạnh đầu tôi xuống đất.

Tứ chi tôi bị trói chặt, chỉ có thể cảm nhận cơn đau nhói từ da đầu truyền đến mà chờ đợi cái chết.

Rồi, trước mắt tôi có một vệt kiếm lóe lên.

Có thứ gì đó b.ắ.n lên mặt tôi, ấm nóng, tanh tưởi.

Là m á u của Lâm Uyển Nguyệt.

Bên chân tôi, cái đầu bị c.h.é.m của Lâm Uyển Nguyệt đang lăn "lộc cộc".

Mắt mở trừng trừng, c h í c không nhắm mắt.

Tôi ngẩng đầu, thấy Chiêu Hoa mặc áo giáp xích, đang cầm trường kiếm giúp tôi chặt đứt dây thừng.

CẢ NHÀ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA BẠCH LIÊN HOA

Phần 8