Tôi là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng giả làm bạch nguyệt quang của một thiếu gia mù.
Giả vờ ba năm, sinh cho hắn một đứa con, rồi bỏ đi.
Năm năm sau, tôi bày sạp xem bói.
Gặp một đứa nhỏ, nó đưa cho tôi một ngàn tệ.
“Cháu muốn xem mẹ cháu ở đâu.”
Tôi vừa nhét tiền vào túi, một người phụ nữ đã vội vàng chạy tới.
“Sao con lại ở đây? Mẹ tìm con nãy giờ.”
Người phụ nữ ấy trông rất quen.
Tôi nghĩ kỹ một chút, hóa ra là bạch nguyệt quang thật sự của vị thiếu gia mù kia.
Tôi lặng đi mấy giây.
Sau đó rút tiền ra, trả lại cho đứa nhỏ.
“Mẹ con tìm đến rồi, trả lại tiền cho con.”
Nó lại không nhận, chỉ chớp mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Người con muốn tìm… không phải người mẹ này.”
1
Bàn tay cầm tiền của tôi khựng lại giữa không trung.
Một lát sau, tôi quay sang nhìn Tống Phục.
“Chắc trẻ con chỉ nói đùa thôi, cô cầm tiền về đi.”
Cô ta nhận lấy tiền, nắm chặt cánh tay đứa nhỏ kéo đi.
Đứa nhỏ cắn tay cô ta, giật lại một ngàn tệ.
“Đây là tiền tiêu vặt của con, mẹ không được lấy!”
Tống Phục đau đến hít một hơi “hừ” một tiếng, cúi đầu quát:
“Trì Hứa!”
Nói xong cô ta sững lại, rồi ngồi xổm xuống dịu giọng:
“Nghe lời, theo mẹ về nhà, nếu không ba sẽ lo lắng.”
“Dù gì ba mẹ cũng chẳng quan tâm con, sinh thêm đứa nữa là được thôi!”
Trì Hứa đẩy cô ta ra, lại ngồi ngay ngắn trên ghế dài, đưa tiền cho tôi.
Tống Phục lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt hàm ý sâu xa.
“Được, tính đi. Tính xem mẹ con có còn cần con nữa không.”
Nghe giọng điệu của cô ta, Trì Hứa quả thật đã biết cô ta không phải mẹ ruột của mình.
Vậy thì, Trì Dịch có biết không?
Nhưng khi tôi rời đi năm đó, rõ ràng tôi vẫn mang thân phận của Tống Phục.
Trong lòng lập tức rối loạn cả lên.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn thản nhiên nhận lấy tiền, hỏi Trì Hứa:
“Con có biết ngày tháng năm sinh của mình không?”
Đáp án thì tất nhiên tôi biết rõ.
Mười tháng mang thai, m.ổ b.ụ.n.g sinh con, đau đến sống dở c.h.ế.t dở.
Muốn quên cũng không thể quên.
“Ngày 8 tháng 1 năm 2020.”
Nó nghiêm túc nhìn tôi: “Ba con nói hôm đó lạnh lắm.”
Tôi nhớ chứ.
Ngày hôm đó có một trận tuyết rơi.
Trong phòng bệnh và bên ngoài đều trắng xóa một màu.
Tôi vốn thân thể yếu, dù đã bật điều hòa sưởi ấm, mùa đông vẫn tay chân lạnh buốt.
Đêm hôm đó, Trì Dịch ngồi ở cuối giường giúp tôi sưởi ấm đôi chân.
Ngồi cả một đêm.
Nhưng người anh ấy sưởi ấm là Tống Phục, không phải Khương Phù.
Tôi nhìn Tống Phục đang đứng trước mắt, đem những ký ức ấy chôn sâu trở lại đáy lòng.
Sau đó lấy ra bó thẻ gỗ, giả vờ giả vịt mà gieo quẻ.
Một lúc lâu sau, tôi nói: “Con và mẹ mình không có duyên phận, không cần tìm nữa.”
Đôi môi Trì Hứa bỗng mím xuống.
“Cô lừa người.”
“Rõ ràng ba đã nói, mẹ đang ở nơi có nhiều kẻ lừa đảo nhất.”
2
Tôi quả thật rất giỏi lừa người.
Là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Tôi từng giả làm phụ huynh, bạn gái, kẻ thứ ba, lần nào cũng nhận được lời khen.
Tôi từng chơi tình yêu qua mạng, dỗ ngọt được hơn hai ngàn thì chia tay, coi như dạy bọn họ ăn một lần té ngã để khôn thêm một chút.
Tôi còn ở quán bar dỗ đám con nhà giàu gọi rượu, một chai mấy chục vạn.
......
Nhưng trong đời này, vụ lừa lớn nhất mà tôi từng làm.
Chính là giả làm Tống Phục, lừa gạt Trì Dịch suốt ba năm.
Tống Phục ra nước ngoài, Trì Dịch đuổi theo, trên đường gặp tai nạn xe nên đôi mắt bị thương, thành người mù.
Từ đó anh sống trong u buồn, tính cách trầm mặc tối tăm.
Cha mẹ Trì Dịch không đành lòng, mới vòng vèo tìm tới tôi nhờ giả làm Tống Phục.
Để diễn trọn vai Tống Phục, tôi bỏ ra công sức rất lớn.
Luyện đàn bass, thay đổi giọng nói, học ca hát.
Đúng vậy, bọn họ vốn chơi nhạc.
Ban nhạc đang lúc có chút danh tiếng, Tống Phục lại chọn đi du học.
Vậy là tan đàn xẻ nghé.
Lần đầu tiên tôi gặp Trì Dịch, anh ngồi trước khung cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn bóng cây ngoài cửa sổ.
Đôi mắt vô thần.
Tôi bắt chước giọng điệu của Tống Phục, nói với anh rằng tôi đã trở về.
Nhưng tôi không ngờ, câu đầu tiên anh nói lại là——
“Tại sao phần dạo đầu của bản demo đó em lại dùng nhị hồ?”
Tôi từng giả định vô số tình huống cần tôi phải trổ tài diễn xuất.
Hoặc là ôm đầu khóc nức nở, hoặc là cãi nhau một trận ầm ĩ, hoặc là cảm động hòa giải.
Chỉ duy nhất không ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Thế là, tôi ấp úng mãi mới nói được một câu:
“Phát huy văn hóa truyền thống.”
Lời vừa dứt, không gian cũng lặng ngắt.
Trì Dịch hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt vô thần mang theo vẻ khó hiểu.
Rất lâu.
Anh nói: “Anh muốn nghe em hát rồi, ca khúc đầu tiên của chúng ta.”
Tôi thở phào một hơi.
May mắn thay, tôi đã luyện thuộc từng ca khúc của bọn họ đến cả ngàn vạn lần, nằm lòng đến tận xương tủy.
Trì Dịch đệm đàn piano cho tôi.
Cho dù đã mù, anh vẫn đánh rất hay.
Chỉ là không thể nào nhìn thấy bản nhạc nữa.
Bài hát kết thúc, anh nói:
“Hát rất hay, còn hay hơn trước kia.”