Nghe đến đây, ta cũng đã hiểu ra một chút. Xem ra, sau khi ta c.h.ế.t đi, bọn họ đã dốc hết sức lực để giữ lại một phần hồn phách nhỏ của ta. Sau đó thông qua lịch kiếp chuyển thế, đi tìm kiếm những linh hồn đã bị thất lạc của ta.
Nghĩ đến đây, lòng ta chợt thấy ấm áp.
Ta cứ tưởng, sư tôn để ta lại trên đảo suốt mười mấy năm, là đã hoàn toàn từ bỏ ta.
Ta cứ tưởng, ta vì Người mà c.h.ế.t đã là đủ rồi.
Nhưng Người lại vẫn vì tìm ta mà hao tâm tổn trí.
“Nếu đã như vậy, vậy thì xin làm phiền chư vị lại cùng ta diễn thêm một lần nữa vậy!” Giọng Quân Ngọc khàn đặc, nhưng bị Thố Thần ngăn lại.
“Không được, ngươi mà lại bất chấp tính mạng lịch kiếp nữa, cái bệnh tim này sớm muộn gì cũng lấy mạng ngươi!”
Thế nhưng hắn lại không có chút ý định lùi bước: “Hắn là đệ tử của ta, hơn nữa còn vì ta mà chết, ta không thể mặc kệ.”
Nói đến đây, ta đã muốn đứng dậy kéo hắn lại.
Ta cố gắng dịch chuyển cơ thể, nhưng chỉ có thể nhúc nhích hai ngón tay. Thật khéo, vừa hay lại để Nguyệt Lão nhìn thấy. Người không thể lay chuyển Quân Ngọc, chỉ đành thuận theo hắn, nói là làm lại một lần nữa, để Thố Thần đi viết kịch bản, còn Người thì đến lừa dối ta.
Thế là tất cả mọi người lui ra ngoài, còn Người lại một lần nữa nói ra những lời đã từng nói năm xưa: “Thiên Đế lại bảo ta chọn tiên lữ lịch kiếp cho Chiến thần, hắn là một lão độc thân ba ngàn năm không hề lịch kiếp, đây không phải là hại ta sao? Đồ đệ, đồ đệ tỉnh lại đi, lão độc thân ngàn năm sắp đi lịch kiếp rồi, con mau nghĩ cách đi!”
Ta từ từ mở mí mắt, vốn định vạch trần Người. Nhưng lại nảy ra ý nghĩ muốn diễn cùng họ: “Đây là đâu, Người là sư phụ ta?”
“ Đúng vậy, con là đồ đệ của ta, Thiếu các chủ Nhân Duyên Các. Đồ đệ nói xem, phải làm sao bây giờ?”
Ta linh cơ nhất động: “Thật sao? Con có một kế này.”
20.
Lại như lần trước, ta cầm chỉ của Thiên Đế đến tẩm cung của Quân Ngọc.
Lần này, ta không dẫn theo ai, chỉ mang theo một bó tơ hồng, nghênh ngang xông vào nội điện của hắn.
Hắn dường như không ngờ ta lại đến nhanh như vậy, khi hai chúng ta nhìn nhau, hắn vừa cởi nội sam, chuẩn bị tắm rửa.
“Ngươi đến làm gì?”
Quả nhiên không hổ danh đã diễn rất lâu, hắn lập tức nhập vai.
Ta cũng diễn theo hắn: “Theo lệnh của Thiên Đế, đến để chọn bạn đời lịch kiếp cho Chiến thần.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ra phía sau ta, hỏi: “Bạn đời ở đâu?”
Ta nhẹ nhàng bước tới, biến ra một bó tơ duyên lớn, nhanh chóng trói chặt hai tay hắn.
“Ngươi… ưm…”
Rồi nhân cơ hội đó, hôn lên môi hắn: “Sư tôn, để ta làm bạn đời lịch kiếp của Người nhé?”
Đêm xuân ngắn ngủi, ta cuối cùng cũng đã nắm lấy ngôi sao ban mai của mình.
[Hết]
Mình giới thiệu 2 bộ truyện do mình đã up lên MonkeyD, bộ này có 2 phần ạ:
PHẦN 1: TA MANG KIẾM GÃY MỜI TRĂNG SÁNG
Tác giả: Trúc Thất Thất
Năm thứ ba chăn trâu, Tu Chân Giới có một vị tiên nhân chạy trốn. Hệ thống lệnh ta đi cõng người.
【Ngươi hãy mang người này tới cho nhân vật chính, từ đó mở ra mối tình nghiệt duyên của bọn họ.】
Ta nhìn vị chủ nhân của câu chuyện, một người bị đục xương, khoét mắt. Vị tiên nhân này ta quen. Lúc còn là ăn mày, ngài ấy từng cho ta hai chiếc bánh bao.
Ngài ấy là một người rất, rất tốt.
1.
Ta cẩn thận kéo ngài ấy từ dưới nước lên. Những vết roi đan chéo nhau lộ ra trong không khí. Một vết sẹo đáng sợ nhất gần như xuyên qua toàn bộ tấm lưng, vặn vẹo méo mó. Chỗ lẽ ra chứa tiên cốt giờ sờ vào trống rỗng.
【Hệ thống, tiên cốt ở đây... đi đâu rồi?】
【Bị móc đi rồi chứ sao, dù sao thì Thời Khanh cũng là người có võ lực cao nhất trong toàn bộ câu chuyện, không lấy tiên cốt ra thì không thể áp chế được.】
【Cũng không có lợi cho sự phát triển tình cảm sau này.】
Giọng ta hơi run, tay không dám chạm lung tung:【Có đau lắm không?】
Hệ thống chê ta ngốc: 【Bọn họ đâu phải kẻ khờ, lúc tỉnh táo sao có thể ra tay được?】
【Sau khi hạ thuốc mê, choáng váng thì sẽ không cảm thấy gì nữa đâu.】
Ta hỏi nhiều quá, hệ thống thấy phiền:【Hỏi nhiều vậy làm gì, mang người tới đó, ngươi lấy tiền rồi đi, ta tắt máy đi du lịch, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.】
Thân hình tiên nhân cao lớn, nhưng khi nhấc lên lại nhẹ bẫng. Chiếc áo trắng lay động, xương sườn cấn vào người ta đau đến phát khóc.
Bọn họ thật nhỏ nhen, nói là yêu hận tình thù, nhưng đến một bữa cơm cũng không nỡ cho. Lại còn hành hạ người ta ra nông nỗi này.
Có lẽ ta khóc quá nhiều, hệ thống bỗng kiên nhẫn hơn một chút:【Dù sao cũng là ngược luyến tình thâm, giai đoạn đầu đương nhiên phải chịu chút khổ sở.】
【Với lại ngươi cũng đừng quá lo lắng, kết thúc của cuốn tiểu thuyết này là HE.】
【Cuối cùng mọi người đều sẽ hạnh phúc.】
Ta nhớ tới cuốn sách mà hệ thống nhắc tới. Trong đó, người đệ tử sa vào Ma đạo dùng những thủ đoạn dơ bẩn từng bước kéo người sư tôn như ánh trăng sáng xuống vũng bùn. Năm đó ta chỉ lật xem qua vài lần, thấy ghê tởm quá nên đã dùng nó làm gạch kê chân bàn.
Đi được nửa đường, hệ thống chợt giật mình: 【Ngươi đi sai đường rồi à? Đây không phải đường đến Ma giới.】
Ta nâng tay, cõng người càng chặt hơn một chút:【Ta sẽ không giao ngài ấy ra.】
【Chỉ có Lệ quỷ ác mới đưa ân nhân vào Địa ngục. Một người có lương tri không thể làm được chuyện này.】
2.
Khi Thời Khanh tỉnh lại, ta đang sắc thuốc.
Gió cuộn theo mùi thuốc lên chín tầng trời. Ngài ấy không còn mắt, từ trên giường ngã xuống, mò mẫm vô vọng. Nghe thấy tiếng ta vào, ngài ấy lúng túng hoảng hốt lại đụng phải góc bàn, đau đến mức hít sâu.
“Ngươi là do ai phái tới? Tần Trúc? Hay Thẩm Chương?”
Ta gãi đầu, không biết phải giải thích hệ thống là thứ gì. Ánh mắt liếc thấy con trâu đang cột ngoài cửa, ta đổ mọi trách nhiệm lên đầu nó: “Đều không phải. Lúc ta dắt trâu xuống sông tắm thì gặp được ngài.”
Con trâu già ngoài cửa vì bị đổ oan mà hừ hừ hai tiếng bất mãn, quay lưng lấy m.ô.n.g chĩa vào ta.
Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, vết thương trên người tiên nhân lại rách ra chảy máu. Chỉ đành bôi thuốc, băng bó lại từ đầu.
Giọng ngài ấy run run vì yếu ớt: “Ngươi là ai?”
“Thủ Thời.” Ta không biết chữ, hỏi hệ thống rất nhiều lần mới quyết định lấy cho mình một cái tên như vậy.
Thuốc ngoài cửa đã sắc xong, chỉ là ngửi thấy vị vừa đắng vừa chát.
Thời Khanh cắn chặt răng không chịu uống, ngài ấy sợ ta bỏ thuốc độc vào.
Ta an ủi ngài ấy: “Đừng sợ, năm xưa ngài từng cứu ta.”
Tiên nhân nghi hoặc: “Khi nào?”
“Trước miếu Thành Hoàng, hai chiếc bánh bao.” Lúc đó ta còn chưa chăn trâu. Chỉ là một tên ăn mày dở sống dở chết, mặc quần áo rách nát co ro trong ngôi miếu đổ nát. Khi sắp c.h.ế.t đói, có một vị tiên nhân toàn thân tỏa ánh vàng đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai chiếc bánh bao nóng hổi.
Kéo ta từ trên đường Hoàng Tuyền trở về.
Đối phương nhíu chặt mày suy nghĩ một lúc lâu, mới buông miệng ra, mặc cho ta đổ thứ nước thuốc đắng ngắt vào. Gương mặt đẹp đẽ kia lập tức nhăn lại như một chiếc bánh bao.
Ta rửa sạch cái niêu thuốc. Thời Khanh lừa ta rồi, tám chín phần là ngài ấy không nhớ ra. Nhưng cũng phải, một vị tiên nhân tốt bụng như vậy, chắc chắn đã cứu rất nhiều ăn mày giống như ta.
Không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
PHẦN 2: MINH NGUYỆT CHIẾU HỒN QUY
Tác giả: Trúc Thất Thất
Năm thứ ba bán bánh bao dưới chân Thương Khung Sơn, ta bỗng dưng trói buộc với một hệ thống trợ công.
[Cái gì? Kết cục nhân vật chính lại đem lòng yêu Ma tôn, kẻ đã tàn sát toàn bộ tông môn của mình, thậm chí còn đồ sát mấy tòa thành?]
[ Đúng vậy! Loại đề tài Trăng sáng trên trời vì si tình mà sa lầy, giãy giụa khổ đau là kiểu tân thời nhất, nhất định sẽ nổi đình nổi đám cho mà xem!]
Ta nhìn hệ thống đang hưng phấn, [Ngươi có bị chập mạch không đó?]
1.
Đường đi của não hệ thống quả thật khiến người ta phải thán phục, ta lười đôi co với nó.
Quầy hàng của ta đặt ngay dưới chân Thương Khung Sơn, đám đệ tử Tiêu Dao Tông là những người thích mua bánh bao của ta nhất. Giờ thì họ đã xếp thành một hàng dài.
Đóng gói, thu tiền, bận rộn đến mức quên cả trời đất.
Đợi lúc thảnh thơi, ta đưa mắt xuyên qua đám người, dừng lại nơi vị Thượng tiên ngồi ở góc khuất nhất.
Đó chính là nhân vật chính mà hệ thống nhắc đến.
Cũng là một thiên tài ngút trời đã phi thăng từ mấy trăm năm trước của Tiêu Dao Tông.
Đạo nghĩa ngút trời, lòng từ bi rộng lớn. Chắc đầu óc có vấn đề mới đem lòng yêu một Ma tôn g.i.ế.c người không gớm tay.
Hệ thống cứ dỗ dành mãi: [Ta biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng đừng lo, ta đã nghĩ ra cách đối phó cho ngươi rồi.]
[Ngươi hãy xin vào Tiêu Dao Tông, trở thành đệ tử thân truyền của Thời Khanh, để kéo gần quan hệ của hai người.]
[Chúng ta từng bước cài cắm, dụ hắn vào bẫy.]
Ta liếc xéo nó một cái: [Thần kinh!]
Ngay giây sau, một luồng điện xẹt thẳng vào da đầu, ta bỗng chốc quỳ xuống trước mặt mọi người: "Thượng tiên, cầu người nhận tại hạ làm đồ đệ!"
2.
Cú quỳ này đã khiến không ít người sửng sốt.
Vị Thượng tiên tuấn tú đỡ ta dậy, cười đến cong mắt cong mày, "Bán bánh bao rất tốt, bình an vô sự, chẳng có hiểm nguy gì. Nhưng nếu thực sự muốn tu tiên, Tiêu Dao Tông cũng hoan nghênh ngươi."
Đám đệ tử xung quanh định thần lại, cười ồ lên một trận.
Có người khoác vai ta, "Bình An ca, Tông chủ nói rồi, muốn làm đồ đệ của Thời Khanh Thượng tiên, trước hết ngươi phải có thiên phú dị bẩm."
" Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đến Tiêu Dao Tông, sao không bái vào môn hạ sư tôn ta."
" Đúng vậy đúng vậy, sư tôn ta cũng được này. Tiết lộ cho ngươi một bí mật nhé, sư tôn ta cũng rất thích ăn bánh bao của ngươi đó."
"Dựa vào đâu? Bình An ca, qua bên bọn ta này!"
"..."
Mọi người ồn ào cả một góc, ta phủi phủi lớp bùn dính trên quần, rồi đưa thêm một phần cho những người chưa kịp mua bánh bao.
Về đến nhà đếm lại, số đồng trong túi còn chưa bằng một nửa ngày hôm qua. Đều tại cái hệ thống này. Ngày hôm nay không những không kiếm được mà còn bị lỗ, lại còn mất mặt nữa.
3.
Hệ thống lo lắng đến mức xoay vòng vòng: [Không được thì chúng ta chơi ăn gian! Ta cho ngươi mọc ra một Tiên Cốt.]
Ta từ chối: [Ngươi tìm người khác mà công lược. Ta chỉ muốn bán bánh bao của mình.]
Bán bánh bao rất tốt, cũng không phải ai cũng phải đi tu tiên.
Mọi người cần có người bảo vệ, Nhưng mọi người cũng phải ăn cơm chứ?
[Ngươi là người thích hợp nhất.]
Ta không hiểu: [Ta thích hợp chỗ nào?]
Hai thân phận cách biệt một trời một vực, đứng chung với nhau nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp lý!
Hệ thống nói năng ấp úng: [Tóm lại là ngươi thích hợp nhất. Đêm nay sẽ mọc ra, ngày mai đi bái sư.]
[Hay là lùi lại một chút đi? Ta đã hứa với đám đệ tử Tiêu Dao Tông là ngày mai sẽ làm vài món mới cho họ nếm thử.] Mọi người đều đang chờ mà.
Đáp lại lời ta là một luồng điện mạnh hơn. Lần này, từ đầu đến chân đều tê dại.
Tiên Cốt là thứ mà Thiên Đạo ban cho khi một đứa trẻ vừa mới sinh ra. Nếu muốn mọc lại ở thời kỳ sau, chẳng khác nào đấu với trời. Phải chịu đựng nỗi đau tột cùng.
Từng tấc xương bị đập vụn, linh khí từ khắp các kinh mạch trên cơ thể đổ vào, chắp vá, dung hợp.
Ta nằm trên giường, cảm giác như mình sắp chết. Thà bị hệ thống giật c.h.ế.t sớm còn hơn. Ít nhất không đau đớn đến thế này.
4.
Ngày hôm sau, dưới sự uy h.i.ế.p của hệ thống, ta quỳ giữa Tiêu Dao Tông đông người qua lại.
Mọi người vừa ăn bánh bao ta mang đến, vừa xem trò vui.
[Ta đọc một câu, ngươi đọc theo.]
[Ta đã ngưỡng mộ Thời Khanh Thượng tiên từ lâu.]
"Ta đã ngưỡng mộ Thời Khanh Thượng tiên từ lâu."
[Hy vọng có cơ hội được bái nhập môn hạ của người.]
"Hy vọng có cơ hội được bái nhập môn hạ của người."
[Giờ ngươi giống như một cái máy vậy.]
"Giờ ngươi giống như một cái máy vậy." Ta hơi ngạc nhiên, máy là cái gì? Nghe như một món ngon chưa từng được nếm thử.
[Câu này không cần học!]
"Câu này không cần... À." Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cả trường im lặng, Tông chủ cau mày nhìn ta: "Ta biết lòng ngươi thành thật, nhưng tông môn có quy tắc của tông môn, Thời Khanh thu đồ đệ điều kiện rất khắt khe, cần phải có Tiên Cốt. Ngươi nếu thật sự muốn tu luyện, chi bằng xem xét các trưởng lão khác?"
Quy định này của Tiêu Dao Tông gần như đã chặn đứng mọi khả năng bái sư. Bởi lẽ ngàn năm nay, người có Tiên Cốt bẩm sinh chỉ có mình Thời Khanh.
Nhưng không còn cách nào khác, ta đã bị ép phải dùng "hack".