“ Tôi biết, có kiện cũng chưa chắc thắng.” Tô Nhuyễn cười khẩy: “ Nhưng tiếng xấu nhà họ Lộc ỷ thế h.i.ế.p người, vì giữ chút thể diện mà không cần điều tra rõ ràng mọi chuyện đã ép con gái nhà người ta phải gả chồng, thì sẽ lan truyền khắp nơi đó.”
“ Tôi nghe nói chú Ba nhà họ Lộc đang giữ chức vụ trong Thị ủy. Nếu tiếng xấu đồn xa như vậy, e rằng cuối cùng nhà bà vẫn phải dùng tiền để bịt miệng. Tôi nghĩ ít hơn một vạn thì khó mà xong xuôi được, lại còn lãng phí công sức và các mối quan hệ. Vậy nên, thà đưa thẳng cho tôi có phải hơn không?”
“Vẫn là câu nói cũ, nể tình chúng ta sắp là người một nhà, tôi sẽ bớt chút đỉnh cho nhà bà. Tổng cộng năm ngàn là được.”
“Còn về những lời bà đã làm nhục tôi hôm nay, thiệt hại không lớn bằng chuyện trước đó. Cứ đưa một ngàn coi như xong xuôi. Tổng cộng là sáu ngàn.”
Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Không ngờ cô lại là kẻ hám tiền đến thế, trong mắt cô chỉ có tiền thôi à?”
“Vậy thì có gì sai sao?” Tô Nhuyễn thản nhiên đáp: “ Tôi hám tiền, bà hám quyền, chẳng phải đây là tâm lý hết sức bình thường của mỗi người trong xã hội này sao?”
Cô cười như không cười nhìn Tô Văn Sơn: “Nếu chúng ta không mưu cầu thứ gì đó, thì làm sao hai gia đình chúng ta có thể ngồi lại đây với nhau, đúng không?”
Bùi Trí Minh không nhịn được quay sang nhìn Lộc Minh Sâm. Cái dáng vẻ chẳng kiêng nể ai của chị dâu này, quả thực đã nắm được cái cốt yếu của anh cả rồi.
“Ngài không thấy như vậy rất tốt sao?” Tô Nhuyễn nhìn Lâm Mỹ Hương nói: “Nhà họ Lộc bà hám quyền, trọng thể diện, bắt nạt người khác xong không thích xin lỗi. Trùng hợp thay, tôi lại là người không thèm để ý xem người ta có xin lỗi hay không, chỉ cần bồi thường thỏa đáng thì mọi chuyện đều có thể giải quyết êm đẹp.”
“Nếu tôi cũng là người tham quyền, sĩ diện hão và cố chấp không cần tiền, nhất quyết ép ngài phải xin lỗi công khai, ngài muốn dùng tiền để giải quyết cũng chẳng có cách nào. Lúc ấy mới thật sự là rắc rối lớn, không phải sao?”
Tất cả những người có mặt ở đó không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ: Với cái tính khí này mà cô ta còn nói là chưa ương ngạnh, vậy thì trên đời này chắc chẳng còn ai ương ngạnh nữa rồi.
Tô Nhuyễn, tự nhận là không hề ương ngạnh, lại nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, thản nhiên hỏi: “Hay là nhà họ Lộc vừa tham quyền vừa tham tài, không muốn xin lỗi mà cũng chẳng muốn đưa tiền?”
Lâm Mỹ Hương nhếch môi khinh khỉnh: “Cô làm gì được chúng tôi? Có giỏi thì cô cứ kiện đi. Dù chúng tôi có phải chi cả vạn để bịt miệng thiên hạ, cũng không đời nào đưa cô số tiền này.”
“Vậy cũng được thôi.” Tô Nhuyễn đáp lại bằng giọng điềm nhiên: “Con người con công bằng nhất. Nếu nhà bà không chịu xin lỗi cũng chẳng bồi thường, vậy thì trước đó con bị ép đi xem mắt bao nhiêu lần, bà cũng phải đi xem mắt lại bấy nhiêu. Chuyện này coi như huề.”
“Bà đừng lo không có ai đến cửa, cứ để con giúp bà tung tin ra ngoài. Bà chỉ việc mỗi ngày trang điểm lộng lẫy ngồi ở nhà chờ đợi là được, đảm bảo bà mối sẽ tới tấp gõ cửa nhà bà, được không?”
Ông cụ Lộc giận đến run người, quát: “Hỗn xược!”
Cả nhà họ Tô giật nảy mình, đều im lặng như ve sầu mùa đông. Còn Tô Nhuyễn lại nhếch môi cười khẩy: “Sao hả? Ngài cảm thấy bác gái Lâm không thích hợp à? Vậy để con giúp ngài thả tiếng gió nhé?”
“Ngài thích thể loại bà cụ như thế nào? Nể tình ngài là trưởng bối, con sẽ không tìm mấy người ‘dưa vẹo táo nứt’ mang tới như ngài từng đối xử với con đâu. Con sẽ chọn lọc cẩn thận, đảm bảo đều là loại hình ngài thích, được không?”
Ông cụ Tô nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, ánh mắt như muốn phun ra lửa, không biết cô nhóc này ngây thơ thật hay là gan cùng mình nữa. Đến Tô Văn Sơn còn không dám hé răng, thế mà cô vẫn mở miệng như không có chuyện gì.
Ông cụ Lộc nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu để mặc con gái mình làm loạn thế này à?”
Tô Văn Sơn đang ngấm ngầm tán thưởng sự quyết đoán của con gái mình thì bị gọi đích danh, không thể tiếp tục giả vờ như không nghe thấy nữa, vội vàng mở miệng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, biết điều mà bao dung, độ lượng, đều là trưởng bối…”
Vân Chi
“Trưởng bối thì làm sao?” Tô Nhuyễn cất lời: “Trưởng bối là muốn làm gì thì làm chắc?”
“Hơn nữa…” Tô Nhuyễn nhìn ông ta, giống như nhớ tới điều gì đó: “Điều kiện thứ ba của con, là chuyện thăng chức của cha con. Nhà họ Lộc không cần phải bận tâm làm gì, vì những khoản tiền 'biếu xén' hay các mối 'quan hệ' mà không cần dùng đến, cũng phải đáng giá năm sáu ngàn tệ chứ? Cứ coi là năm ngàn đi, trực tiếp chuyển vào tài khoản của con là được.”
Tô Văn Sơn không ngờ đột nhiên lại trở thành người bị vạ lây, ông ta không thể tin nổi hỏi lại: “Tô Nhuyễn! Con có biết mình đang nói gì không?”
Bà cụ Tô cũng khuyên can: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu ngốc à? Cha cháu thăng chức cháu mới có nơi dựa vào, nếu không cháu có nhiều tiền hơn nữa không phải vẫn bị người ta bắt nạt sao?”