Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 149: Váy cưới màu đen

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn càng nói, hai mắt Trần Hạo càng sáng rực, rồi cả người anh ta đều trở nên phấn khích: “Thật ra trước đây khi tôi thiết kế chiếc váy cưới này, luôn cảm thấy nó có thể mang lại một phong cách chụp đặc biệt, đáng tiếc là không ai chịu thử.”

“ Tôi từng đề xuất vài lần, nhưng đều bị người ta chê là giống đồ tang, sau đó tôi cũng chẳng dám gợi ý nữa, dần dần bản thân cũng mất đi cảm hứng…”

Tô Nhuyễn cười nói: “Nếu nói màu đen là tang phục, vậy màu trắng cũng đâu phải ngoại lệ?”

“Cũng phải.” Người đàn ông tóc dài phá lên cười lớn: “Chào cô, tôi là Trần Hạo, ông chủ của tiệm ảnh này.”

Anh ta hăm hở xoa hai tay vào nhau, hào hứng nói: “Ảnh cưới hôm nay của hai người, tôi sẽ tự tay chụp! Tôi cũng có vài ý tưởng mới mẻ lắm đó…”

Tô Nhuyễn nghe xong, hai mắt cũng sáng rực lên: “Được đấy, được đấy!”

Hai người bàn bạc xong xuôi, Trần Hạo bảo cô trợ lý: “Đậu Đỏ, dẫn cô Tô Nhuyễn sang phòng bên cạnh trang điểm, nhớ dặn chị Mỹ đích thân làm đẹp cho cô ấy nhé.”

Ngay sau đó, Lộc Minh Sâm đang chán nản xem một quyển sách về vật liệu xây dựng và nội thất thì trơ mắt nhìn Tô Nhuyễn bước ra khỏi phòng làm việc, đi theo người đàn ông tóc dài nhiệt tình kia sang một căn phòng khác.

Suốt cả quá trình, cô ấy hoàn toàn không liếc nhìn anh một cái nào.

Hoàng Hải Uy hốt hoảng lên tiếng: “Toi rồi, lão đại, chị dâu giận thật rồi.”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm lại lần nữa mím chặt, tiếp tục cúi đầu xem sách. Giữa bọn họ chỉ là hợp đồng mà thôi, có phải vợ chồng thật đâu. Hơn nữa, từ trước tới nay cô luôn rộng lượng, chắc là không đến mức giận dỗi vì chuyện này đâu nhỉ?

Thấy lão đại nhà mình đã miệt mài lật xem đi xem lại cuốn sách từ đầu đến cuối, Hoàng Hải Uy vô cùng sốt ruột, nhưng không dám mở lời nhiều khi anh đang chìm trong trạng thái này, sợ tác dụng ngược.

“Anh Hướng Dương.” Một tiếng cười giòn tan cất lên, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu. Hóa ra là Tô Thanh Thanh đã trang điểm và thay quần áo xong xuôi bước ra ngoài.

Hoàng Hải Uy không nhịn được kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, chỉ trang điểm thôi mà lại có thể xinh đẹp đến vậy sao? Cô dâu này thật sự giống như tiên nữ.”

Đợi Hoắc Hướng Dương thay quần áo xong bước ra, anh ta cũng ngỡ ngàng thốt lên: “Thanh Thanh?”

Tô Thanh Thanh xoay một vòng, ánh mắt lúng liếng nhìn anh ta: “Thế nào?”

“Em đẹp quá!”

Chuyên viên trang điểm bên cạnh cũng không ngừng lời khen ngợi: “Kỹ năng trang điểm của cô dâu vô cùng chuyên nghiệp, chắc chắn ảnh chụp của hai người sẽ rất đẹp.”

Tô Thanh Thanh thân mật khoác tay Hoắc Hướng Dương, háo hức nói: “Vậy chúng ta đi mau thôi.”

Khi hai người bước vào phòng chụp, đều không nhịn được liếc nhìn về phía Lộc Minh Sâm đang nghỉ ngơi. Tuy rằng ngoài miệng không dám nói gì, nhưng trên mặt một người là vẻ châm chọc, còn người kia lại lộ rõ sự thương hại dành cho Tô Nhuyễn.

Hoàng Hải Uy nhỏ giọng nói: “Lão đại, chị dâu xinh hơn cô Tô Thanh Thanh kia nhiều, nếu chị dâu cũng trang điểm lộng lẫy như vậy, anh mặc bộ này có vẻ không xứng lắm với cô ấy đâu. Anh xem chúng ta cũng đã đến đây rồi …”

Cuối cùng ánh mắt Lộc Minh Sâm cũng dừng lại trên chiếc túi Hoàng Hải Uy xách theo, môi mấp máy định mở lời, thì trông thấy Tô Nhuyễn vội vàng chạy ra ngoài, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Anh Minh Sâm, anh Minh Sâm, thật ngại quá, em lại quên mất sự hiện diện của anh rồi!”

Lộc Minh Sâm:???

Cô cẩn thận nói: “Bây giờ không cần anh thay quần áo nữa, chỉ cần đi sửa lại lông mày một chút là được.”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn không mấy bận tâm, Tô Nhuyễn cũng không muốn ép anh. Sống lại một đời, cô đã hiểu rõ nếu chưa từng trải qua những gì người khác từng trải qua thì không nên khuyên người ta lương thiện. Cô không biết Lộc Minh Sâm từng phải trải qua những gì, nhưng có thể khiến một người chán ghét cuộc sống đến mức này, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Mà hôm nay Lộc Minh Sâm lại đúng hẹn cùng tới với cô, rõ ràng là sẽ phối hợp. Cho nên cô dứt khoát coi buổi chụp ảnh này như một buổi chụp ảnh nghệ thuật thông thường. Dù sao, ảnh cưới chủ yếu là nơi phụ nữ tỏa sáng, đàn ông thì chỉ đóng vai trò làm nền thôi.

Vừa nhìn thấy bộ trang phục tác chiến dã ngoại của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo. Ban đầu cô cứ nghĩ cách chụp ảnh cưới thời đại này đều khá cổ điển, khó mà tạo ra được những hiệu ứng độc đáo.

Ai ngờ Trần Hạo lại là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã từng đạt giải thưởng danh giá, hai người nhanh chóng bắt sóng nhau, linh cảm sáng tạo cứ thế tuôn trào không ngừng.

Hơn nữa, cô cũng nhận ra rằng có lẽ trình độ khoa học kỹ thuật ở thời đại này không thể sánh bằng tương lai, nhưng tay nghề của các nhiếp ảnh gia lại vô cùng điêu luyện. Bởi vì không có phần mềm chỉnh sửa ảnh, mỗi bức hình đều phải dựa vào tài năng và kinh nghiệm thực thụ.

Có người phụ nữ nào lại từ chối những bức ảnh cưới lung linh? Vì thế, Tô Nhuyễn và Trần Hạo cứ thế mải mê trò chuyện, quên hết thời gian. Mãi đến khi đã chốt được concept và bối cảnh chụp ảnh, cô mới sực nhớ ra bộ đồ tác chiến của Lộc Minh Sâm đã bị mình bỏ quên ở bên ngoài.

Thật ra Lộc Minh Sâm cũng chẳng hề giận dỗi. Nhìn sang Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh là đủ biết, đàn ông khi chụp ảnh cưới chỉ cần làm "cái đuôi" của cô dâu là được. Anh không đi theo sát, bị cô nàng quên mất cũng là chuyện thường tình.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 149: Váy cưới màu đen