Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 165: Khoe khoang

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ngay sau khi đến, Tô Thanh Thanh kéo tay Hoắc Hướng Dương lượn lờ khắp nơi, tựa như một chú bướm nhỏ đang khoe mẽ, phô diễn cuộc sống tân hôn hạnh phúc của mình. Cô ta làm như thể nơi đây là sân nhà riêng vậy, tỏ vẻ vô cùng tự nhiên và hống hách.

Mã Lan Nhi cảm thấy chướng mắt vô cùng, bực bội nói: “Tô Nhuyễn, nghe nói bạn trai cậu đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều lắm đúng không?”

Triệu Lị Lị cũng vội vàng chen vào hỏi: “Tớ nghe nhiều người nói rồi, diện mạo bạn trai cậu phải nói là cực phẩm. Rốt cuộc trông anh ấy thế nào hả?”

“ Đúng rồi, ảnh cưới đâu, ảnh cưới của hai cậu đâu? Mau lấy ra đây cho chúng tớ xem đi!”

Tô Nhuyễn đáp: “Để trên thành phố rồi, không mang về. Mai lên thành phố tớ sẽ cho các cậu …”

“Mang về rồi đây.” Lý Nhược Lan bước vào, mỉm cười nói. Vừa dứt lời, bà ấy đã lấy ra một cuốn album ảnh cưới.

Nhưng khi Lý Nhược Lan đưa album cho Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi, Tô Nhuyễn chợt nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy có chút kỳ lạ, vừa như đang mỉa mai, lại vừa như đang chờ đợi một màn kịch hay sắp được trình diễn.

Tô Nhuyễn đang trong cơn nghi hoặc thì nghe thấy tiếng Liêu Hồng Mai huyên thuyên bên ngoài cửa sổ, đang giơ ảnh cưới của Tô Thanh Thanh ra khoe với mọi người.

Trong lòng Tô Nhuyễn thầm nghĩ, có lẽ Lý Nhược Lan đang muốn trêu ngươi cái hành vi khoe khoang quá lố của Tô Thanh Thanh, và cô cũng thấy buồn cười vì Lý Nhược Lan cố tình mang ảnh cưới của mình về. Hiển nhiên, bà ấy đã có ý định đánh bại sự nổi bật của Tô Thanh Thanh ngay từ đầu.

Triệu Lị Lị đã sốt ruột không chờ nổi, vội vàng mở album ra xem. Mã Lan Nhi cũng ghé đầu qua. Ngay khi nhìn thấy những bức ảnh, cả hai đều thốt lên những tiếng kinh ngạc xen lẫn trầm trồ: “Oa, trên thành phố người ta chụp ảnh cưới kiểu này sao?”

“Mấy tấm ảnh này đẹp quá đi!”

Triệu Lị Lị nhìn chằm chằm vào gương mặt Lộc Minh Sâm: “Đây là chồng sắp cưới của cậu sao, Nhuyễn Nhuyễn?”

Mã Lan Nhi cũng kinh ngạc cảm thán: “Anh ấy đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều thật đó!”

“Ngày mai nhất định phải bảo chồng cậu ăn mặc tử tế, chải chuốt thật bảnh bao vào, cho Tô Thanh Thanh tức c.h.ế.t luôn!”

Đợi lật đến bộ ảnh sườn xám và quân phục, Triệu Lị Lị khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chắc là tớ nhầm thôi, nhưng bộ đồ Hoắc Hướng Dương mặc hôm nay sao cứ giống bộ của chồng cậu thế nhỉ?”

“Nhất là cái dây lưng ấy.” Nói đến đây, ánh mắt cô bạn dừng lại rất lâu trên đai lưng của người đàn ông trong ảnh, rồi vội vàng dời đi, như thể vừa bắt gặp điều gì đó đáng ngại.

Thật lạ lùng, khi nãy nhìn Hoắc Hướng Dương thắt chiếc dây lưng ấy, cô chẳng thấy có gì đặc biệt. Vậy mà khi đặt lên người chồng Tô Nhuyễn, nó lại mang một cảm giác khó nói, có chút ngượng ngùng, rạo rực.

Tô Nhuyễn bật cười trước phản ứng của cô bạn. Nếu không phải tâm hồn cô đã chai sạn và già dặn như một "bà thím lão làng", e rằng cô cũng sẽ phản ứng ngượng ngùng hệt như cô gái trẻ này.

Lời của Triệu Lị Lị đã đánh thức Tô Nhuyễn. Chẳng trách cô cứ có cảm giác Hoắc Hướng Dương trông rất quen thuộc trong bộ trang phục đó.

Nhưng tại sao lại thế nhỉ? Tô Thanh Thanh mặc như vậy, cô không hề ngạc nhiên. Rõ ràng hôm chụp ảnh cưới, Hoắc Hướng Dương đã lộ rõ vẻ thất thần khi nhìn thấy cô diện sườn xám.

Dù là để ganh đua với cô, hay muốn phô trương bản thân, Tô Thanh Thanh cố tình mặc một bộ sườn xám đến cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tại sao Hoắc Hướng Dương cũng muốn học theo Lộc Minh Sâm? Anh ta không biết rằng bắt chước một cách mù quáng chỉ khiến mình tự biến thành trò cười thôi sao?

Ngoài sân bỗng trở nên ồn ào lạ thường. Đám đông xúm lại, chen chúc nhau xem ảnh cưới của Tô Thanh Thanh. Ở huyện Khai Vân lúc này, ảnh cưới vẫn là thứ gì đó lạ lẫm, đặc biệt là những bức ảnh đẹp đến thế.

Triệu Lị Lị ôm cuốn ảnh cưới của Tô Nhuyễn, bĩu môi nói đầy vẻ không phục: “Đẹp đến mấy chứ, tớ chẳng tin cô ta có thể đẹp hơn cậu được đâu.”

Mã Lan Nhi ngưỡng mộ ra mặt: “Ước gì khi tớ kết hôn, cũng được chụp một bộ ảnh lung linh như vậy thì hay biết mấy!”

“Tô Nhuyễn này, bộ ảnh của cậu tốn bao nhiêu vậy? Chắc là đắt lắm nhỉ?”

Bên ngoài cửa sổ, có người hóng hớt hỏi vọng vào: “Nghe nói một cuốn này đã hơn tám trăm rồi, hai cuốn vị chi là một ngàn sáu. Mẹ chồng cháu quả là hào phóng!”

“Không hẳn đâu ạ.” Tô Thanh Thanh đắc ý ra mặt: “Giá thị trường có lẽ còn hơn cả ngàn sáu cơ, nhưng chúng cháu chỉ mất có năm trăm thôi.”

Mọi người ngạc nhiên thốt lên: “Sao hai đứa lại tiết kiệm được nhiều tiền đến thế?”

“Thật ra bộ ảnh đầu tiên vốn tốn hơn bảy trăm lận, nhưng sau khi chụp xong, ông chủ tiệm ảnh thấy chúng cháu lên hình đẹp quá, thần thái cũng tốt, nên ngỏ ý muốn dùng ảnh của bọn cháu để quảng cáo cho tiệm. Thế là từ ảnh chụp cho đến album đều được tặng miễn phí cả.”

“Còn bộ thứ hai thì bọn cháu được họ mời làm người mẫu ảnh nữa, nên không chỉ miễn phí mà còn được trả thêm hai trăm đồng tiền công.”

Rõ ràng là mấy bác, mấy thím trong làng không tài nào hiểu nổi: “Sao lại vừa chụp ảnh cho hai đứa mà còn cho thêm tiền vậy? Tiệm ảnh này ở đâu thế, cháu trai thím cũng sắp cưới rồi, để thím bảo tụi nó đến đó chụp xem sao!”

Tô Thanh Thanh bật cười, khẽ giải thích: “Thím ơi, muốn được chụp miễn phí thì phải có ngoại hình ổn, cùng với thần thái thu hút trước ống kính nữa chứ. Chụp ảnh đâu phải chuyện dễ dàng gì đâu ạ.”

“Bọn cháu chụp ra được hiệu quả mà người khác không thể có được. Trên thành phố cũng chưa có bộ ảnh cưới nào như vậy đâu ạ, bộ ảnh của bọn cháu chính là đầu tiên đó.”

Mấy người trẻ hơn thì nhanh chóng hiểu ra: “À, tôi hiểu rồi. Tức là phải có ngoại hình xinh đẹp, chụp ra ảnh đẹp, rồi dùng làm ảnh quảng cáo cho tiệm chụp ảnh phải không?”

Tô Thanh Thanh khiêm tốn đáp: “Cũng đại loại vậy thôi ạ.”

Nghe xong, mấy bác, mấy thím lại thi nhau khen ngợi: “ Đúng là xinh đẹp có khác!”, “Kiếm tiền giỏi thật đấy!”, “Lại còn có thể làm minh tinh nữa chứ!”... Họ tấm tắc ca ngợi cái sự " có bản lĩnh" của Tô Thanh Thanh, khi cô có thể khiến chủ tiệm ảnh không những chụp miễn phí mà còn trả thêm tiền công.

Mã Lan Nhi quay sang hỏi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn này, bộ ảnh của cậu cũng đẹp thế kia, liệu có được dùng làm ảnh quảng cáo cho tiệm chụp ảnh không nhỉ? Cậu có thử hỏi họ chưa?”

Sắc mặt Tô Nhuyễn thoáng hiện vẻ kỳ lạ. Tiệm chụp ảnh, người mẫu…

Tô Nhuyễn chợt hiểu ra nguyên nhân Hoắc Hướng Dương lại có phong cách ăn mặc như vậy. Không phải anh ta cố tình bắt chước, mà là khi làm người mẫu cho tiệm ảnh, họ phát hiện ra rằng phong cách đó hợp nhãn và ấn tượng hơn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 165: Khoe khoang