Tô Nhuyễn lướt mắt qua sắc mặt Tô Thanh Thanh, bất chợt lại mỉm cười nói thêm: “Ban đầu nghe nói cô mặc sườn xám chụp ảnh cưới, tôi còn thấy hơi khó hiểu. Tôi nhớ hôm đó ba bộ cô mặc đều là váy cưới hở lưng, hở vai mà, nhiếp ảnh gia còn không ngớt lời khen cô 'lớn mật' nữa chứ.”
Nói rồi, cô quay đầu hỏi mấy bà thím hàng xóm: “Mọi người đã xem quyển album ảnh cưới trước đây cô ấy chụp chưa? Cháu cũng muốn xem một chút, xem rốt cuộc là tạo dáng lớn mật đến mức nào mà lại khiến cả nhiếp ảnh gia lẫn trợ lý chụp ảnh đều phải đỏ mặt.”
Một bà thím giơ một quyển album lên, hỏi: “Là quyển này phải không?” Bà ấy nghi hoặc: “Chẳng phải các tiệm ảnh trên thành phố đều chụp ảnh như vậy sao?”
Đương nhiên là họ cũng thấy những kiểu tạo dáng đó táo bạo thật, nhưng lại nghĩ đó là trào lưu thời thượng nên không dám nói ra, sợ bị quê. Chẳng lẽ không phải vậy ư?
“Tất nhiên là không phải rồi ạ, đây đều là ý tưởng độc đáo của riêng Thanh Thanh đó.” Tô Nhuyễn cười tươi, nói tiếp: “Sau đó, bác chủ tiệm còn tìm cô ấy làm người mẫu nữa cơ, chắc là vì thấy cô ấy đủ 'cởi mở' chăng.”
“Lúc ấy cháu còn hỏi bác chủ tiệm, bộ ảnh của Thanh Thanh cũng khá đẹp mà, sao lại phải chụp lại một bộ giống của chúng cháu làm gì. Kết quả bác ấy bảo, bộ ảnh kia của Thanh Thanh quá lớn mật, sợ không ai dám chụp theo, khiến cháu tò mò mãi không thôi, rốt cuộc họ đã chụp kiểu gì mà lại có thể khiến các cô dâu chú rể khác đều không dám bắt chước nhỉ?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi hẳn. Nói vậy chẳng phải cô ta đã chủ động yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp những bức ảnh thân mật quá đà giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương sao?
Có người nhanh nhảu nói chen vào: “ Tôi nhớ có tấm họ còn suýt hôn nhau nữa…”
“Thôi thôi! Đừng có nói nữa, mấy đứa nhỏ còn đang ở đây kìa!”
“Thật ra tôi cũng thấy bộ váy cưới đó hở hang quá nhiều, nhiếp ảnh gia lại là đàn ông nữa chứ, chẳng phải lúc ấy anh ta đã nhìn thấy hết rồi sao?”
Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, còn Hoắc Hướng Dương cũng lộ rõ vẻ khó coi.
Mọi người vừa xuýt xoa với album của Tô Nhuyễn, vừa chuyền tay nhau bộ ảnh của Tô Thanh Thanh để so sánh. Ai nấy nhìn kỹ lại album cưới của cô ta, đều thầm nhận xét ảnh thì đẹp thật đấy, nhưng có vẻ hơi quá đà, chẳng ra dáng một cô dâu đoan trang chút nào.
“Cái tư thế này đúng là không còn chút thùy mị nào, ai lại đi chụp kiểu đó cơ chứ…”
“ Đúng là ảnh của Nhuyễn Nhuyễn mới đẹp làm sao. Con gái nhà lính có khác, ánh mắt cô bé toát lên vẻ đoan trang, thẳng thắn.”
Đến khi album ảnh của Tô Thanh Thanh truyền tới tay mấy người đàn ông, vài ánh mắt soi mói cùng những nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Liêu Hồng Mai thấy vậy, vội vàng chạy tới giật lại album.
Về đến phòng, Triệu Lị Lị cười phá lên một cách sảng khoái: “Để xem lần này Tô Thanh Thanh còn dám khoe khoang cái gì nữa không!”
“ Nhưng mà, Tô Thanh Thanh thật sự hôn môi Hoắc Hướng Dương rồi à?” Vừa dứt lời, cô nàng đã tự mình đỏ bừng mặt.
Mã Lan Nhi lấm lét như một tên trộm, ghé sát vào Triệu Lị Lị thì thầm: “Tớ vừa nghe mấy chú bàn tán, có cái ảnh cô ta mặc đồ cực kỳ thiếu vải, Hoắc Hướng Dương hôn thẳng vào lưng, ngay chỗ lộ da thịt ấy …”
Đến đoạn sau, ngay cả Mã Lan Nhi cũng tự thấy ngượng chín mặt, không dám nói hết.
Tô Nhuyễn nhìn hai cô bạn đang đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, trông hệt như vừa đọc trộm sách cấm, trong lòng không khỏi bật cười. Quả nhiên, thời này tư tưởng vẫn còn bảo thủ như vậy, nhưng nếu Tô Thanh Thanh dám thách thức giới hạn, vậy thì cứ để cô ta thách thức thôi.
Nhưng hiển nhiên, cô nàng chẳng đủ dũng khí để làm điều đó. Sau vụ việc, Tô Thanh Thanh cứ thế thu mình trong phòng, ngoan ngoãn chẳng dám ló mặt ra ngoài để tìm kiếm sự chú ý nữa.
Bên ngoài sân vẫn rộn ràng náo nhiệt như thường, chỉ là thi thoảng lại xen vào vài ba câu chuyện phiếm, chủ yếu xoay quanh chủ đề tình yêu đôi lứa.
Với Tô Nhuyễn mà nói, không có kẻ khiến cô phải gai mắt, tâm trạng cũng theo đó mà sảng khoái hơn hẳn.
Tối đến, Tô Nhuyễn bị mẹ giục đi ngủ sớm. Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi thì nằm hai bên, cứ ríu rít mãi không tài nào chợp mắt được vì quá đỗi hưng phấn.
Là con gái, ai mà chẳng đôi lần tha hồ mơ mộng về cuộc sống hôn nhân sau này. Lấy câu chuyện của Tô Nhuyễn làm cảm hứng, hai cô nàng cứ thế vẽ ra đủ viễn cảnh: có nhà riêng, nhà rộng đến đâu, vị trí thế nào; rồi chồng kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi tháng bao nhiêu, đưa cho vợ bao nhiêu, chi tiêu ra sao, tiết kiệm được bao nhiêu, mua sắm những gì... Hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau dạo phố, đi nhà hàng, xem phim... Một cuộc sống ngọt ngào và hạnh phúc đúng nghĩa.
Tô Nhuyễn vừa lắng nghe vừa khẽ cười. Trước kia, cô cũng từng ngây thơ đến vậy, từng khát khao một cuộc hôn nhân tốt đẹp...
Thế nhưng, hiện thực và lý tưởng lại cách xa vạn dặm. Với cô lúc này, cứ bình yên như hiện tại là tốt nhất, tìm một người bạn đời đáng tin cậy, không cần đặt quá nhiều kỳ vọng, ngược lại có thể sống những tháng ngày an yên, tự tại.
Điều duy nhất cô mong chờ ở cuộc hôn nhân này chính là, kể từ ngày mai, cô sẽ có một căn nhà riêng đúng nghĩa của mình, có thể thỏa sức làm những điều cô thích mà không phải lo nghĩ gì.
Ba cô gái không biết đã thiếp đi từ lúc nào, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, trời đã tờ mờ sáng, khoảng bốn giờ. Lý Nhược Lan mang chiếc váy cưới đến cho cô.