Khi không ai chịu lên tiếng hòa giải, Tô Thanh Thanh vẫn không ngừng diễn tròn vai kịch. Cô ta khẽ nhíu mày, cố tình bày ra vẻ mặt ủy mị yếu đuối: “Chuyện trước đây thật sự là lỗi của em, em đã làm sai với chị. Em muốn một lần nữa chân thành xin lỗi chị.”
“Em giờ đã yên bề gia thất, chị cũng sắp theo chồng. Chúng ta đều đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của riêng mình rồi. Em mong rằng chúng ta có thể gác lại mọi xích mích trước đây, và sau này vẫn là chị em tốt của nhau.”
Tô Nhuyễn chỉ khẽ cười nhạt trong lòng. Chị em tốt thật à? Một người chị em tốt liệu có dùng lý lẽ đạo đức để ép buộc cô ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này không? Nếu cô không thuận theo, chẳng phải sẽ bị gắn mác là kẻ hẹp hòi, không biết vị tha hay sao?
Thấy Tô Nhuyễn vẫn giữ im lặng, Tô Thanh Thanh liền quay sang Hoắc Hướng Dương, ánh mắt long lanh như muốn nói “chị ấy thật quá đáng”. Đúng là một màn kịch hoàn hảo, cứ như thể Tô Nhuyễn mới là kẻ sai vậy.
Đúng như dự đoán, Hoắc Hướng Dương dịu dàng xoa đầu Thanh Thanh, rồi thở dài quay sang Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn à, Thanh Thanh đã biết sai rồi. Em ấy cũng đã dốc hết sức để chuộc lỗi.”
“Cô có biết không, Thanh Thanh thậm chí còn bất chấp nguy hiểm, một mình chống lại Võ Đại Minh cũng chỉ vì cô đấy...”
Tô Nhuyễn nghe xong thì bật cười thành tiếng. “ Tôi nhớ không lầm thì lần trước cô ta với anh nói, hai người liều mạng là vì nhà họ Hoắc, phải không? Bởi vì anh và gia đình Hoắc ghét bỏ việc cô ta gây tai họa, nên cô ta mới buộc phải ‘ được ăn cả ngã về không ’ như thế.”
Hoắc Hướng Dương vẫn cố chấp: “Cô ấy làm mọi thứ là vì chúng ta.”
Tô Nhuyễn khẽ nhếch môi cười, lạnh nhạt nói: “ Tôi và anh đâu có chung một nhà, hà cớ gì lại nói là ‘vì chúng ta ’? Cô ta liều mình vì anh, chẳng qua là vì muốn được an phận ở nhà họ Hoắc thôi. Anh nhìn xem, giờ cô ta chẳng phải đã đạt được mục đích rồi sao?”
“Nếu thật lòng vì tôi, lẽ nào cô ta không thể đến gặp tôi xin lỗi sớm hơn? Giờ lại xuất hiện ở đây diễn trò giả nhân giả nghĩa thì có mục đích gì khác đây?”
Liêu Hồng Mai bất ngờ đẩy cửa xông vào, vẻ mặt không thể nhịn nổi nữa: “Con bé này, sao cháu lại bụng dạ hẹp hòi đến vậy chứ? Để lật đổ Võ Đại Minh, Thanh Thanh nhà thím đã phải chấp nhận rủi ro cực lớn. Lỡ mà thất bại, Võ Đại Minh có thể đã hủy hoại cả gia đình chúng ta rồi. Dù không hẳn là chỉ vì cháu, nhưng chẳng phải cũng đã coi như trả thù cho cháu rồi hay sao?”
Tô Nhuyễn chỉ khẽ cười, giọng đầy châm biếm: “Vậy nên tôi thực sự ‘kính nể’ Thanh Thanh. Chỉ vì muốn được tôi và nhà họ Hoắc tha thứ, cô ta có thể bất chấp lôi cả cha mẹ và bà nội vào cuộc mạo hiểm. Đúng là một ‘lòng dũng cảm’ hiếm thấy!”
Những người nãy giờ định lên tiếng hòa giải đều c.h.ế.t lặng. Phải rồi, bất kể là vì mục đích gì, hành động ‘ được ăn cả ngã về không ’ của cô ta nếu thất bại thì sẽ kéo theo cả nhà họ Tô xuống bùn.
“À, mà này.” Tô Nhuyễn đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Rốt cuộc thì cô đã lấy được manh mối gì mà có thể lật đổ Võ Đại Minh nhanh chóng như vậy?”
“Nghe nói trong lúc cô giả vờ làm lành với Võ Thắng Lợi đã phát hiện ra manh mối, trong hoàn cảnh nào mà Võ Thắng Lợi lại tiết lộ tường tận cho cô về bác trai anh ta, về đường hầm bí mật dưới chiếc giường phụ…”
Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức biến đổi: “Mày đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”
“Nói hươu nói vượn chỗ nào?” Lý Nhược Lan bước vào hỏi: “Nếu Thanh Thanh có năng lực làm được chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng tôi không được phép tò mò ư?”
“Rốt cuộc cô phát hiện ra bằng cách nào? Kể ra để chúng tôi còn học hỏi chút kinh nghiệm.” Nói tới đây, bà ấy nhìn Tô Thanh Thanh cười hỏi: “Hay là chúng tôi đều không học được?”
Mọi người vừa nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Tô Thanh Thanh đều thay đổi hẳn. Trước đây bọn họ chỉ nghe nói cô ta tố cáo Võ Đại Minh lập công, lại quên mất chuyện cô ta thông qua dấu vết gì, phát hiện ra điểm đáng ngờ nào, sao cô ta biết được những chuyện ấy.
Vì sao Võ Thắng Lợi lại dễ dàng nói cho cô ta chuyện này?
Nghĩ tới những chuyện trước đây cô ta từng làm, vì thích Hoắc Hướng Dương mà không cần mai mối, đã tằng tịu với nhau; bởi vì chán ghét Tô Nhuyễn mà có thể đưa Võ Thắng Lợi đến trước mặt cô ấy, chụp ảnh cưới khoe da thịt lộ liễu đến thế, thậm chí còn dặn nhiếp ảnh gia chụp những bức ảnh thân mật quá đà cho họ…
Cô ta rõ ràng là một người phụ nữ quá phóng đãng, mà Võ Thắng Lợi lại là một tên lưu manh…
Ngay cả Hoắc Hướng Dương cũng nhìn Tô Thanh Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ. Sắc mặt Tô Thanh Thanh chợt tái đi, cô ta cả giận nói: “Tô Nhuyễn, tôi thành tâm thành ý tới xin lỗi chị, chị không chấp nhận thì thôi, đừng ở đây vu khống trắng trợn như vậy!”
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “ Tôi chỉ tò mò muốn biết làm sao cô lại phát hiện ra dấu vết phạm tội của Võ Đại Minh thôi mà, sao cô lại bảo tôi vu khống trắng trợn vậy? Hay là cô có gì đó chột dạ sao?”
Triệu Lị Lị nói: “Vậy cô nói xem cô đã phát hiện ra manh mối đó bằng cách nào? Cứ nói sự thật ra là được mà, đúng không?”
Đương nhiên là Tô Thanh Thanh không thể nói ra sự thật rồi, bởi vì dấu vết là do đời trước báo chí từng nhắc đến. Khi cô ta tố cáo với đội hình sự, chỉ bí ẩn, không nói rõ nguyên nhân mà chỉ cung cấp manh mối cho họ tự điều tra.
Đội trưởng Hàn có được manh mối có lợi, tất nhiên cũng không hỏi han cô ta quá nhiều.
Đúng rồi, Đội trưởng Hàn.
Tô Thanh Thanh ưỡn ngực, nói chắc như đinh đóng cột: “Đây là bí mật của vụ án, Đội trưởng Hàn không cho phép tiết lộ.”
Đội trưởng Hàn là người đứng đầu đội điều tra hình sự thành phố, trực tiếp phụ trách vụ án Võ Đại Minh. Ngoài cô ta ra, chưa ai từng được gặp mặt anh ta.
Nhưng mà Tô Thanh Thanh vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói trầm vang đầy uy lực: “ Tôi không cho nói chuyện gì?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh chợt tái đi.
Đội trưởng Hàn ư? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?!