Nhìn cái cảnh 'mượn hoa hiến Phật' không đúng chỗ này, Lý Nhược Lan khẽ nhíu mày, bĩu môi nói: “ Đúng là chó không đổi được thói ăn phân, nhà họ Lộc vẫn y chang ngày nào!”
Bao nhiêu năm rồi, cái phong thái làm việc cũ rích ấy vẫn chẳng hề thay đổi. Dù giờ đây nhìn có vẻ đường hoàng, lịch sự hơn trước nhiều, nhưng thực chất họ vẫn tham lam, chỉ chực vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ gia đình người con trai thứ hai.
Trong hoàn cảnh này, các vị lãnh đạo thường chọn cách bỏ qua, lười chấp nhặt với họ, nhưng chắc chắn chẳng ai muốn giao thiệp thêm một lần thứ hai.
Mấu chốt ở đây là, hành động này của họ đang vô hình trung tiêu hao hết những ân tình quý giá mà Lộc Minh Sâm đã dày công tạo dựng.
Phía bên kia, Phu nhân Giang hiển nhiên đã không thể chịu đựng thêm. Bà trực tiếp lên tiếng cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của Trưởng nam nhà họ Lộc, vẫy tay gọi Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đang đứng ngoan ngoãn chờ đợi: “Minh Sâm, cả vợ của Minh Sâm nữa, mau lại đây để dì nhìn xem nào.”
“Cụ Lộc à, đây là ngày vui của đám trẻ, thôi thì những lời không cần thiết, chi bằng mình gác lại nhé?”
Trưởng nam nhà họ Lộc lộ rõ vẻ ngượng nghịu, lúc này cả gia đình mới bớt phô trương đi phần nào.
Tô Nhuyễn khẽ đẩy nhẹ Lộc Minh Sâm tiến lên, theo anh chào hỏi từng người. Lộc Minh Sâm thì nghiêm cẩn thực hiện chào quân lễ với các vị khách quý.
“Cháu xin chân thành cảm tạ các bác, các chú, các dì đã chiếu cố cháu năm đó. Ơn này, cháu sẽ khắc ghi trong lòng suốt đời.”
Đối diện với Lộc Minh Sâm, những nụ cười trên gương mặt các vị lãnh đạo trở nên chân thành hơn hẳn. Phu nhân Giang xúc động cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đó, cứ ngỡ như hôm qua cháu vẫn còn bé tí thế này, vậy mà giờ đã trưởng thành, còn cưới vợ rồi.”
Cục trưởng Hà cũng hớn hở nói thêm: “ Đúng là chẳng sai vào đâu được. Nghe nói cháu vừa lập công lớn ở tiền tuyến, quả thực anh dũng chẳng kém gì cha mình!”
Mọi người nhân tiện hỏi thăm tình hình mấy năm gần đây của Lộc Minh Sâm, từ chuyện thi vào trường quân đội, chuyên ngành học, cấp bậc quân hàm hiện tại, nhận chức ở đâu, cho đến những chiến công mà anh đã lập được …
Phu nhân Giang, người hiểu biết sâu rộng hơn cả, không ngừng lời ngợi khen: “Rất tốt, hậu sinh khả úy! Tuy nhiên, vẫn phải hết sức chú ý an toàn cho bản thân. Đất nước bồi dưỡng các cháu không hề dễ dàng, vậy nên các cháu cần phải biết tự bảo vệ mình thật tốt.”
Thím Ba Lộc đột nhiên xen lời, giọng đầy vẻ lo lắng giả tạo: “Ai nói không phải chứ, lần này thằng bé bị thương nặng như vậy. Dù lãnh đạo có nể tình công lớn mà cho nó tiếp tục ở lại quân đội, nhưng dù sao một người tàn phế như nó cũng chẳng thể làm được việc gì ra hồn nữa.”
“Nếu nó cứ mãi như vậy, việc tiếp tục ở lại quân đội chẳng phải chỉ tổ làm thêm gánh nặng, tăng thêm phiền toái cho tổ chức hay sao?”
Tô Nhuyễn hiểu ngay rằng bà ta đang muốn tố cáo với Tư lệnh Giang, ngụ ý Lộc Minh Sâm tiếp tục ở trong quân đội là vi phạm quy định, rằng anh nên quay về địa phương. Rõ ràng, người nhà họ Lộc vẫn luôn khao khát Lộc Minh Sâm giải ngũ, bởi chỉ khi đó họ mới dễ bề tính toán, thao túng anh hơn.
Ai ngờ bà ta đột nhiên đổi chủ đề, bắt đầu than thở: “Minh Quân nhà chúng tôi cũng là lính, mỗi lần thấy thằng bé bị thương, tôi xót xa lắm chứ, nhưng thôi, đó là trách nhiệm của quân nhân, là bổn phận mà tụi nó phải làm.”
“Thằng bé còn dặn, nếu có ngày không thể tiếp tục cống hiến cho nước cho dân, nhất quyết không để bản thân trở thành gánh nặng cho tổ chức.”
“Lần này nó không về được vì phải chấp hành nhiệm vụ quan trọng, ngay cả hôn lễ của anh họ ruột thịt cũng không cách nào tham gia.”
Nói vòng vo nãy giờ, hóa ra là muốn dìm Lộc Minh Sâm xuống, trải đường cho con trai bà ta leo lên.
Lộc Minh Quân là con trai cả của chú Ba nhà họ Lộc. Ở kiếp trước, Tô Thanh Thanh đã gả cho anh ta.
Anh ta nhỏ hơn Lộc Minh Sâm hai tuổi, cũng thi vào trường quân đội, nhưng chỉ là hệ cao đẳng. Hình như hiện tại anh ta đang công tác tại một quân khu nào đó ở Tây Bắc.
Tô Nhuyễn khẽ bật cười, thầm nghĩ, thím Ba này không lẽ lại tưởng công việc trong quân đội cũng như cái chợ bên ngoài sao? Dễ dàng "một củ cải một hố" thế à? Cứ dìm Lộc Minh Sâm xuống là Lộc Minh Quân nhà bà ta có thể nghiễm nhiên chiếm chỗ được ư?
“Quả nhiên thím Ba và Minh Quân có sự giác ngộ cao cả.” Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói, giọng điệu nghe như khen ngợi thật lòng: “ Nhưng mà, đúng là gia đình quân nhân như chúng ta nên có tinh thần ấy.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, trước đây, các vị trí công tác mà tổ chức sắp xếp cho bác Cả, chú Ba và cô Út đều là để chiếu cố anh Minh Sâm, chẳng phải đã tạo thêm không ít gánh nặng cho tổ chức sao? Bây giờ anh Minh Sâm đã có thể một mình đảm đương một phương rồi, ông bà nội cũng đã có khoản tiền phụ cấp hàng tháng từ ba chồng cháu. Quốc gia đã ưu ái chúng ta quá đủ rồi, cháu nghĩ chúng ta nên nhường những công việc đó lại, dành cho những người thực sự cần đến nó hơn.”
Nghe vậy, vẻ mặt của những người nhà họ Lộc lập tức thay đổi. Bác cả Lộc trừng mắt nhìn cô đầy gay gắt: “Cháu đang nói nhảm gì vậy?”
“Cháu nói nhảm chỗ nào cơ?” Tô Nhuyễn chẳng hề nao núng trước ánh mắt của ông ta. “Cháu nghe anh Minh Sâm kể, trước đây công việc của bác trai là nhờ Tư lệnh Vương ra tay giúp đỡ, còn chú Ba và cô Út là do bác Hà và chú Lưu sắp xếp, chẳng phải tất cả đều vì nể tình ba chồng cháu đã hy sinh vì nước sao?”
“ Nhưng mà thím Ba cũng vừa nói đó thôi, quân nhân đã khoác lên mình bộ quân phục, thì phải chuẩn bị tinh thần cống hiến tất cả vì quốc gia. Trước đây anh Minh Sâm còn quá nhỏ, chẳng còn cách nào khác, nếu không có cha mẹ thì anh ấy sẽ c.h.ế.t đói mất. Nhưng bây giờ anh ấy đã có năng lực rồi, nhà họ Lộc chúng ta lại cứ chiếm dụng nhiều tài nguyên như vậy, chẳng phải là làm ơn đòi báo đáp sao? Như thế nào phù hợp với tinh thần giác ngộ của một gia đình liệt sĩ như chúng ta được?”
Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, ánh mắt đầy thách thức: “Ông nội, ông nói xem cháu nói có đúng không ạ?”
Vẻ mặt ông cụ Lộc trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt bác cả Lộc và chú ba Lộc cũng tối sầm lại. Nhưng những lời này là do chính bọn họ khơi mào trước, Tô Nhuyễn cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền nói theo ý của thím Ba mà thôi…
Lẽ nào bọn họ có thể nói là không đúng sao? Hiển nhiên là không thể.
Nhưng muốn bọn họ gật đầu đồng tình thì lại là chuyện không tưởng. Cả không gian nhất thời đông cứng lại.
Ngay lúc đó, có người đến tìm chú ba Lộc, ra vẻ xum xoe muốn làm quen với các vị lãnh đạo. Tô Nhuyễn liền thẳng thắn nói: “Ông nội, bác Cả, chú Ba, mọi người nếu bận việc thì cứ đi đi ạ. Ở đây có cháu và anh Minh Sâm tiếp đãi là được rồi. Anh Minh Sâm cũng đang muốn hàn huyên với các chú, các bác mà.”
Những người nhà họ Lộc nghiến răng ken két trong lòng, nhưng Giang phu nhân đã nhanh chóng kéo Tô Nhuyễn về phía mình trò chuyện. Những người khác cũng vội vã hỏi han Lộc Minh Sâm, còn đối với những thành viên còn lại của nhà họ Lộc, thì hoặc là coi như không nhìn thấy, hoặc là chỉ ứng phó lấy lệ cho xong chuyện.
Người nhà họ Lộc lúc này mới ý thức được, hóa ra những hành động vừa rồi đã thực sự chọc giận các vị lãnh đạo. Nghĩ đến những lời Tô Nhuyễn vừa nói, lòng dạ họ lập tức thấp thỏm không yên, lo sợ công việc của mình thật sự bị thu hồi. Giờ thì họ đã biết sợ, vội vàng khéo léo tiễn những người đến tìm mình, nhanh chóng giải tán bữa tiệc để tìm mọi cách vãn hồi tình thế.