“Có chuyện gì thế ạ?” Tô Nhuyễn vội hỏi: “Có ai đến gây sự hay sao?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Lý Phú Quý nói: "Vốn dĩ đám Mao Hắc Tử kia đâu phải hạng người tốt đẹp gì, tự dưng công trình lại lọt vào tay người ngoài thôn, sao có thể cam tâm cho được."
"Khi khởi công đã làm ầm ĩ một trận, không đưa tiền thì không cho động tay vào. Nghe nói phải chi ra năm ngàn đồng, còn cho hắn ta một chức đốc công nhỏ, chẳng cần làm gì, mỗi tháng cứ thế đến nhận tiền lương."
"Thật ra nếu chỉ mình Mao Hắc Tử cũng không đến mức bị thất thoát nhiều như vậy, đối phương vẫn biết điểm dừng. Cao Cường có thua lỗ thì hắn ta cũng đâu có mất đồng nào." Lý Phú Quý tiếp lời: "Cậu thấy không, là vì cái cậu Cao Cường kia còn trẻ người non dạ, vừa nhận được công trình đã quá đắc chí mà quên mất mình là ai. Nhân viên trên công trường đều là bạn bè thân thích của anh ta cả."
"Những người đó có thèm dốc sức kiếm tiền, tiết kiệm từng đồng như nhà mình đâu. Ngày nào cũng ỷ vào quan hệ mà tác oai tác quái, cậu nhìn mà xem, có ai chịu khó làm việc đâu."
" Đúng rồi, còn cái cậu em trai của Tống Tiểu Trân nữa chứ, quan hệ còn cứng hơn cả bạn bè thân thích bình thường. Nghe nói là em vợ của ông chủ thầu, mỗi sáng mỗi chiều đều tới công trường dạo một vòng, nhận hối lộ một vòng, sau đó ngồi buôn chuyện một lúc, mỗi tháng đút túi sáu trăm đồng tiền lương."
Thật ra Tô Nhuyễn cũng không hề bất ngờ, khi cô tới nhà bà ngoại cũng từng đụng mặt Tống Tiểu Trân một lần. Quần áo trên người cô ta đã đổi mới hoàn toàn, đều là kiểu mốt phương Nam, trên cổ còn đeo sợi lắc vàng lấp lánh, không cần nghĩ cũng biết là ai đã mua cho.
Có điều đối phương vừa thấy cô đã vội vàng tránh mặt. Tô Nhuyễn đoán không phải cô ta chột dạ, mà có lẽ là thấy mất mặt, bởi vì cô ta từng tự xưng là sinh viên có giá hơn người khác, vậy mà cuối cùng lại chọn gã chủ thầu chỉ học hết cấp ba mà cô ta luôn khinh thường.
Chương 182
Vừa nghe ngóng chuyện về đối phương xong, chẳng bao lâu sau họ đã gặp mặt nhau.
Cuối tháng sáu, Tô Nhuyễn và người nhà họ Ngôn cùng nhau tham dự lễ tốt nghiệp của Ngôn Thiếu Dục. Ngôn Thành Nho cố ý mượn một chiếc máy ảnh, để cả nhà chụp ảnh kỷ niệm ở vườn trường.
Trước thư viện Đại học Đông Lâm có một tòa núi giả nho nhỏ, rất thích hợp làm bối cảnh chụp ảnh. Lý Nhược Lan nói: "Ba anh em đứng vào đây chụp vài tấm đi."
Ba người Ngôn Thiếu Dục, Ngôn Thiếu Thời và Tô Nhuyễn vừa tạo dáng xong, bỗng nhiên một cậu thanh niên trông thanh tú chừng hai mươi tuổi chạy tới chiếm một bên khác, còn cao giọng gọi to: "Chị, anh rể, mau lên!"
Không lâu sau một đôi trung niên vận quần áo mới tinh đi tới, cuối cùng là Tống Tiểu Trân ôm một bó hoa tươi thắm, và Cao Cường xách theo chiếc camera.
Nhìn thấy đám người Ngôn Thiếu Dục, hai người bọn họ đều sững sờ. Tống Tiểu Trân lộ rõ vẻ khó chịu, muốn quay lưng bỏ đi, nhưng lại bị Cao Cường túm chặt lấy.
Anh ta ôm lấy Tống Tiểu Trân, tiến về phía Ngôn Thiếu Dục: "Người anh em, đã lâu không gặp."
Ngôn Thiếu Dục cười khách sáo với anh ta: "Đã lâu không gặp."
Ánh mắt anh dừng trên người Tống Tiểu Trân, ngữ điệu bình thản: "Xem ra sắp có tin vui rồi, xin chúc mừng hai người."
Vốn dĩ Cao Cường đang định khoe khoang, nào ngờ lời nói ra lại giống như đ.ấ.m vào bịch bông, chẳng có tí tác dụng nào. Anh ta thở dài: "Thiếu Dục, cậu đừng trách tôi. Tại cậu không biết quý trọng Tiểu Trân trước, tôi thật sự không đành lòng nhìn cô ấy chịu ấm ức."
Ngôn Thiếu Dục cười đáp: "Sao phải trách cậu, vốn dĩ chúng tôi đã chia tay rồi. Hai người rất xứng đôi, khi kết hôn nếu không ngại cứ gửi thiếp mời cho tôi, có thời gian nhất định tôi sẽ đến chung vui."
Cao Cường nghẹn lời, không biết nói gì thêm. Tống Tiểu Trân thấy người thanh niên mấy tháng trước còn yêu mình say đắm giờ đã không còn một tia lưu luyến, thì u oán liếc nhìn Lý Nhược Lan, hệt như bà ấy là người đã chia rẽ cô ta và Ngôn Thiếu Dục.
Lý Nhược Lan chẳng thèm để tâm đến cô ta. Sau khi chia tay, Ngôn Thiếu Dục đã nói cho Lý Nhược Lan biết lý do Tống Tiểu Trân không ưng nhà họ Ngôn. Bà Lý Nhược Lan nghe xong liền tấm tắc khen Ngôn Thiếu Dục: "Làm tốt lắm con ạ! Con gái như vậy không thể cưới về nhà được, bằng không sau này đừng hòng có ngày yên ổn."
Từ đó, bà Lý cũng chẳng còn xem trọng Tống Tiểu Trân, cũng không thèm chấp nhặt làm gì với loại người như cô ta.
Trước vẻ mặt khinh khi ra mặt của cả Lý Nhược Lan lẫn Ngôn Thành Nho, Tống Tiểu Trân xấu hổ đến tím mặt, thẹn quá hóa giận. Cô ta bực mình hất tay Cao Cường ra, ngoắt người đi chỗ khác, cằn nhằn: "Đang yên đang lành, anh lôi tôi đến đây làm gì không biết!"
Bị bạn gái hất tay ngay trước mặt Ngôn Thiếu Dục, Cao Cường không khỏi cau mày. Cha mẹ Tống Tiểu Trân thấy vậy, vội vàng răn dạy con gái: "Tiểu Trân, con làm cái trò gì đấy?"
Họ cũng lờ mờ nghe ra chuyện Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân từng qua lại trước đây. Trong lòng họ vô thức đem hai người ra so sánh, mà nếu chỉ xét riêng về diện mạo và khí chất, Ngôn Thiếu Dục quả thực hơn hẳn Cao Cường một bậc, dù sao người ta cũng là sinh viên có học mà.
Nhưng khi nhìn tới bộ quần áo trên người Ngôn Thiếu Dục, rồi lại nghĩ tới lễ hỏi và công việc mà con rể tương lai của mình – Cao Cường – đang có, bọn họ lại thấy con gái lựa chọn không sai. Giờ đây chính sách cải cách đã mở ra, người làm công ăn lương nhà nước làm sao có thể sánh bằng kẻ có tiền trong tay được nữa chứ!