Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 288: Không dứt bỏ được (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đợi tới dưới chân Trường Thành, Lộc Minh Sâm đặt cô xuống đất. Đầu óc Tô Nhuyễn vẫn quay cuồng bao ý nghĩ, nhất thời quên bẵng vết thương ở chân. Vừa đặt chân xuống đất, cơn đau ập đến khiến cô lảo đảo, may mà Lộc Minh Sâm nhanh nhẹn đỡ kịp.

Cảm nhận được lồng n.g.ự.c rắn rỏi của anh phập phồng sát bên, Tô Nhuyễn như bị bỏng, vội vàng ngả ra sau: “ Tôi … tôi không sao.”

Người đàn ông trước mặt vẫn bình chân như vại, nhưng cánh tay bên hông lại càng siết chặt hơn. Tô Nhuyễn ngẩng đầu, bắt gặp anh mím chặt môi, mí mắt rũ xuống, trên gương mặt không một biểu cảm.

“Lộc Minh Sâm?” Tô Nhuyễn mở miệng lần nữa.

Mãi lúc này Lộc Minh Sâm mới buông lỏng vòng tay quanh eo cô. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tô Nhuyễn luôn cảm thấy động tác của anh chậm rãi hơn hẳn.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa, tựa lưng vào tường, cả hai đều thở dốc để lấy lại sức. Dù thể lực của Lộc Minh Sâm có tốt đến mấy, cõng một người gần năm mươi cân như cô từ trên xuống dưới cũng không thể nào thoải mái được.

Đợi thêm vài phút, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho mới được Ngôn Thiếu Thời, mặt mày đỏ gay, dìu xuống đến nơi.

Tuy rằng hiện tại nhìn Tô Nhuyễn có vẻ ổn hơn bọn họ, nhưng vừa về đến nhà là cũng nằm bẹp dí trên giường.

Lý Nhược Lan nằm vật ra giường, nói khẽ: “Để mẹ nghỉ ngơi một lát đã, các con cứ đi rửa mặt trước đi.”

Tô Nhuyễn nằm một chốc, rồi cố gượng dậy, bước vào phòng tắm. Lộc Minh Sâm đã chuẩn bị sẵn một chậu nước ấm giúp cô. Thấy cô bước vào, anh lên tiếng: “Em ngâm mình một chút đi, rồi xoa bóp toàn thân thì sẽ đỡ đau mỏi hơn nhiều đấy. Bằng không, mai sẽ ê ẩm cả người đấy.”

Phòng ở tứ hợp viện này hiện tại chưa có hệ thống thoát nước tiện lợi. Trong phòng tắm, dì Phúc có để một chiếc thùng tắm bằng gỗ lớn, nhưng việc thêm nước rồi đổ nước khá phiền phức, nên đến mùa đông mới thi thoảng dùng. Còn mùa hè thì mọi người thường chỉ tắm gáo là xong.

Lộc Minh Sâm dứt lời liền quay ra ngoài. Tô Nhuyễn vào phòng, nhìn chiếc thùng tắm đầy nước nóng mà vẫn thẫn thờ, cuối cùng không kìm được khẽ thở dài, đưa tay che mặt.

Ngâm mình trong thùng nước nóng hôi hổi chừng nửa tiếng, Tô Nhuyễn cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, thư thái hơn hẳn. Nhìn nước trong thùng, cô định ra ngoài tìm thứ gì đó để đổ nước đi. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô đã trông thấy Lộc Minh Sâm đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở sân sau, hình như anh đã lim dim ngủ gật.

Nghe tiếng bước chân, anh lập tức mở choàng mắt, vụt dậy nói: “Em mau vào nghỉ đi.” Dứt lời, anh trực tiếp vác chiếc thùng vào phòng tắm.

Ngay cả cơ hội giãi bày, Tô Nhuyễn cũng không kịp có.

Có điều hôm nay cô quả thực quá đỗi mệt mỏi, sức lực cạn kiệt, chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi miên man, quay về phòng, đặt lưng xuống là thiếp đi ngay.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Nhuyễn cảm nhận có người đang lay mình. Cô cố gắng mở mắt, thấy người đến là Lộc Minh Sâm. Anh cất tiếng hỏi: “Để anh xoa bóp chân giúp em nhé? Cứ thế này mai dậy sẽ đau nhức đấy.”

Tô Nhuyễn nhíu mày, ôm lấy chân mình, lẩm bẩm: “Không cần đâu.”

Lộc Minh Sâm chỉ khẽ thở dài, không nói thêm lời nào.

Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn vừa mở mắt định xoay người, lại tá hỏa phát hiện đôi chân đau nhức khủng khiếp. Cô ngán ngẩm thở dài, đành nằm im thin thít, chẳng buồn nhúc nhích nữa…

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh. Tô Nhuyễn quay đầu, chợt thấy Lộc Minh Sâm vẫn còn trong phòng. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, đứng bên mép giường, không rõ đã đứng lặng nhìn cô từ bao giờ.

Tô Nhuyễn sửng sốt, hỏi: “Hôm nay anh không phải đi huấn luyện à?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Mặt trời đã lên cao ngất rồi.”

Tô Nhuyễn gian nan xoay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hơn mười giờ.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm không nhịn được bật cười: “Bây giờ xoa bóp vẫn còn kịp, em có cần không?”

Tính tình ngang bướng của Tô Nhuyễn nổi lên: “Không cần!”

Lộc Minh Sâm thở dài, cầm lấy mũ quân đội đặt trên bàn, nói: “Vậy anh đi đây.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Anh đi đâu thế?”

“Trường học.”

Tô Nhuyễn lập tức giật mình ngồi bật dậy, sau đó thống khổ ôm chân, nhe răng trợn mắt, lườm anh nói: “Hôm nay anh khai giảng à?”

Câu hỏi này đánh thức cả nhà Lý Nhược Lan.

Lý Nhược Lan vội vàng cuống quýt dọn đồ: “Cái thằng bé này … Sao không nói trước một tiếng, mẹ còn tưởng con khai giảng muộn hơn Nhuyễn Nhuyễn chứ.”

“Lão Ngôn, nhanh lên.”

Lộc Minh Sâm ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng dọn nữa, trường học không xa, con cũng biết rõ đường đi lối lại. Để con đi tìm giáo viên làm thủ tục nhập học, đăng ký ký túc xá là được rồi …”

“Không được!” Lý Nhược Lan kiên trì: “Chuyện đại sự thế này, mẹ chẳng đến thì làm sao được? Đến để đưa Nhuyễn Nhuyễn vào đại học, cũng đưa cả con nữa, không thiên vị ai hết.”

Tô Nhuyễn bật cười, trêu chọc: “Có lẽ trên đời này, chỉ có con rể được mẹ vợ đưa tới tận trường khai giảng thôi nhỉ?”

Lộc Minh Sâm đang định ngăn cản, nghe thấy lời này, đột nhiên sửa miệng đồng ý.

Thế là cả nhà vội vội vàng vàng thu dọn, đưa anh tới trường học, lần này dì Phúc cũng đi theo.

Nhưng khi tới Phòng Giáo vụ, bọn họ lập tức dừng bước.

Bởi vì Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho chợt nhận ra, những anh nghiên cứu sinh đều là quân nhân, ai nấy cũng chỉ vác theo một túi hành lý, lầm lũi đi một mình.

Nếu cả nhà bọn họ cứ thế theo vào, e rằng Lộc Minh Sâm sẽ thành trò cười trong trường mất, một hành vi khác người như thế đâu phải chuyện tốt đẹp gì.

Chờ anh làm xong thủ tục về ký túc xá, bọn họ lập tức vẫy tay chào tạm biệt.

Đi được một quãng xa, Tô Nhuyễn không nhịn được quay đầu lại nhìn Lộc Minh Sâm một cái. Nghe nói đại học quốc phòng quản lý tương đối nghiêm ngặt, không phải tình huống đặc biệt thì chỉ cuối tuần sinh viên mới được ra ngoài.

Đợi ba người nhà Lý Nhược Lan về rồi, Lộc Minh Sâm cũng chẳng có việc gì để tìm mình, không chừng phải đến nửa năm nữa họ mới có thể gặp lại nhau được ấy chứ?

Thế nhưng… Chỉ ba ngày sau, khi nhìn thấy cái anh huấn luyện viên quân sự bảnh bao kia, Tô Nhuyễn không khỏi nhe răng trợn mắt.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 288: Không dứt bỏ được (2)